Lúc này Sở nhị thái thái cũng đang dẫn theo Kỷ Bảo Phỉ đến gặp Đại thái phu nhân khóc lóc kể lể: “Đây mà là tỷ muội sao? Đây là tổ tông còn sống thì có. Người nhìn xem, cào mặt mũi Bảo Phỉ đến mức này, nếu sau này để lại sẹo thì phải làm sao, thiếp thân cũng sẽ không sống nổi.” 

Sở thị khóc rất đau lòng, Kỷ Bảo Phỉ bên cạnh cũng muốn khóc theo, Kiều thị vội vàng xoa mắt nàng ta, nói: “Bảo Phỉ không được khóc, nước mắt sẽ làm trôi thuốc mỡ mất.” 

Ai ngờ nghe Kiều thị nói thế, Sở thị càng khóc lớn hơn.

Thái phu nhân nhíu mày nhìn khuôn mặt của tôn nữ, mặc dù đã được thoa thuốc, nhưng trên mặt vẫn thấy rõ mấy vết máu. Có điều chuyện này còn liên quan đến Kỷ Thanh Thần, nên Thái phu nhân chỉ có thể hỏi nguyên nhân: “Bảo Phỉ, con nói tổ mẫu nghe, rốt cuộc tại sao con và Nguyên Nguyên lại đánh nhau?”

“Nương, thế này mà gọi là đánh nhau ư? người nhìn vết cào này đi, rõ ràng là Bảo Phỉ bị đánh. Nào có đứa trẻ nào đánh nhau mà ra tay độc ác như vậy, lòng dạ cũng thâm độc quá rồi.” Sở thị một bên xoa mắt một bên kéo tay Kỷ Bảo Phỉ đến phía trước, cho Từ thái phu nhân thấy rõ vết thương trên mặt nàng ta.

“Đệ muội*, hai đứa trẻ đánh nhau không nghiêm trọng lắm, muội cần gì phải nói như thế.” Kiểu thị nhíu mày, nhẹ nhàng nói.

*Đệ muội: Em dâu

Cũng không thể vì chuyện hai đứa trẻ đánh nhau mà dẫn đến hiềm khích giữa hai phủ được.

Kiều thị vừa nói xong, liền có nha hoàn đi vào bẩm báo, nói lão thái thái ở phủ Tây dẫn Kỷ Thanh Thần đến.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

“Đến rất đúng lúc, có thể ba mặt một lời, tất cả mọi người đều nhìn thấy nàng đè lên người Bảo Phỉ đánh cơ mà.” Sở thị oán giận Kiều thị thiên vị, có phải vì tiểu nha đầu kia có nhà ngoại tốt, nên ai cũng phải nuông chiều nàng không? Bây giờ người trong nhà bị đánh, mà đại tẩu* còn bênh vực cho người ngoài, cháu gái ruột thì lại không thèm bênh.

*Đại tẩu: chị dâu cả

Lúc lão thái thái dẫn Kỷ Bảo Cảnh và Kỷ Thanh Thần vào, tất cả mọi người đều nhìn qua Kỷ Thanh Thần, thấy trên mặt nàng bôi thuốc mỡ dày đặc, đến cả cổ cũng phải bôi, thương thế so ra còn nghiêm trọng hơn Kỷ Bảo Phỉ.

Lão thái thái nhìn người trong phòng, khẽ cười một tiếng, nói: “Mọi người đều đến rồi à.” 

Thái phu nhân vội vàng mời lão thái thái ngồi xuống, đợi bà ngồi xuống rồi mới vừa cười vừa nói: “Chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa mấy đứa trẻ, vậy mà làm kinh động luôn cả hai lão già chúng ta.” 

Thái phu nhân vẫy tay với Kỷ Thanh Thần, nói: “Nguyên Nguyên mau đến đây, để bá tổ mẫu* xem bị thương ở đâu.” 

*Bà bác (bác gái của cha)

Khi Kỷ Thanh Thần đến gần, đáy lòng Thái phu nhân liền run lên, vết thương trên người nàng nghiêm trọng quá, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu còn trắng như tuyết thế này, lại phải bôi một lượng lớn thuốc mỡ, bà ấy nhìn một cái liền thấy đau lòng. 

“Chuyện lần này không hề nhỏ, hai đứa đánh nhau trước mặt nhiều người như vậy, nếu bị đồn ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tiểu thư Kỷ gia.” Lão thái thái nghiêm mặt, lạnh nhạt nói.

Lúc nãy Sở thị còn đang khóc ngập trời ngập đất, nhưng lão thái thái vừa tới, một lời bà ta cũng không dám nói.

Hàn thị đi cùng lão thái thái nhẹ nhàng nói: “Hai đứa cùng lắm chỉ đang đùa giỡn mà thôi, cũng không đến mức đó. Hay là để hai đứa xin lỗi nhau đi, sau này vẫn sẽ là tỷ muội một nhà.”

Kỷ Thanh Thần cụp mi mắt, khịt mũi khinh thường lời nói của Hàn thị, không ngờ ngay cả hỏi vị đại bá mẫu* cũng không hỏi một câu, đã kêu nàng đi xin lỗi Kỷ Bảo Phỉ rồi.

*Đại bá mẫu: Bác gái lớn (bác 2), chị dâu của cha.

Thật đúng là của người phúc ta, tạo thêm thanh danh cho mình.

Lão thái thái nhìn thoáng qua Hàn thị, lúc này mới lên tiếng nói: “Ép hai đứa xin lỗi chắc chắn chúng sẽ không chịu, không bằng để hai đứa nói cho rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đánh nhau đều có lý do cả, hai đứa mau nói hết ra cho bọn ta nghe đi.” 

Trước đó Sở thị đã hỏi nha hoàn, nha hoàn nói là Kỷ Thanh Thần đánh trước, hơn nữa còn đè trên người Kỷ Bảo Phỉ để đánh, thật sự quá thiếu giáo dục. Vì vậy nên bà ta cũng không bị sợ hỏi, bà ta kéo tay Kỷ Bảo Phỉ, nói: “Bảo Phỉ, đã có thúc tổ mẫu* làm chủ, con mau nói đi, là ai đánh trước.”  ( truyện trên app T𝕪T )

*Bà thím (thím của ba)

“Là muội ấy đánh con trước.” Kỷ Bảo Phỉ chỉ vào Kỷ Thanh Thần, lòng tràn đầy oán hận, từ nhỏ đến lớn nàng ta chưa phải ủy khuất như thế này bao giờ.

Kỷ Bảo Cảnh nhíu mày, quay đầu nhìn muội muội đang im lặng không phản bác, vừa muốn nói gì đó thì Kỷ Thanh Thần đã ngẩng đầu, nhìn Kỷ Bảo Phỉ nói: “Thế thì Phỉ tỷ tỷ hãy nói cho bá tổ mẫu và tổ mẫu của muội biết, tỷ đã nói những gì đi?” 

Kỷ Thanh Thần nói xong, lại tiếp tục cúi đầu, khẽ nức nở…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play