"Nguyên Nguyên, Đại bá mẫu đã cho người mời đại phu rồi, muội và Bảo Phỉ đến cho đại phu xem vết thương đi.” Hai đứa trẻ đánh nhau, nàng và bá mẫu không thể thiên vị ai, chỉ có thể để hai người đi bôi thuốc trước, khi nào hai vị lão thái thái tỉnh dậy sẽ định đoạt chuyện này.

Sở thị ở bên cạnh quay đầu, dùng ánh mắt như dao mà nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Thần.

Kỷ Thanh Thần ‘sợ hãi’ vội vã tựa vào ngực Kỷ Bảo Cảnh, Kiều đại thái thái nhìn hành động sợ hãi của nàng, cảm thấy đáng thương vô cùng. Không phải bà ta so đo với một đứa trẻ, nhưng Kỷ Bảo Phỉ đúng là rất được nuông chiều nên tính tình không tốt, lòng dạ còn hẹp hòi, không biết bao dung người khác. 

Kỷ Bảo Cảnh xoa tóc nàng, ôn nhu an ủi: “Nguyên Nguyên đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây rồi.” 

Kiều đại thái thái cũng cảm thấy Sở thị hơi quá đáng, lập tức an ủi nói: “Nguyên Nguyên, con rất thích ăn bánh hoa hồng đúng không nào, chờ con thoa thuốc xong, đại bá mẫu sẽ kêu người làm bánh cho con nhé.” 

"Cảm ơn đại bá mẫu.” Lúc này Kỷ Thanh Thần mới từ bả vai Kỷ Bảo Cảnh chậm rãi ngẩng đầu lên. 

"Đại tẩu.” Sở thị thấy Kiều thị không những không giáo huấn Kỷ Thanh Thần, mà còn muốn cho nàng bánh ngọt, lập tức không kiềm chế được sự tức giận.

Kiều thị nhàn nhạt liếc mắt nhìn bà ta một cái, nhắc nhở: “Đệ muội, điều bây giờ cần làm là đưa hai đứa trẻ về bôi thuốc, dù sao mặt mũi đều bị thương hết cả rồi.” 

Lúc này Sở thị mới lấy lại tinh thần, cảm thấy hơi bối rối, không tiếp tục lo chuyện giáo huấn Kỷ Thanh Thần nữa, vội vàng dẫn Kỷ Bảo Phỉ về. Nhưng vẫn vừa đi vừa nói: “Đã nói với con rồi, đừng có ai cũng chơi chung, giờ con xem con đi...”   User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app.

Giọng nói kia không cao không thấp, vừa vặn đủ truyền tới, làm Kiều thị xấu hổ đến đỏ mặt. Đông phủ bây giờ chỉ có đại lão gia làm quan, phụ thân Kỷ Bảo Phỉ năm đó cùng lắm chỉ là một tú tài*, cuối cùng chỉ cưới được Sở thị xuất thân là thương nhân. Cho nên Kiều đại thái thái luôn không hài lòng với cách hành xử của Sở thị.

*Tú tài: Chỉ một cấp bậc trong hệ thống thi cử truyền thống của Trung Quốc. Nó là cấp bậc thấp nhất trong bốn cấp bậc của thi cử, bao gồm "秀才" (tú tài), "举人" (cử nhân), "进士" (tiến sĩ), và "状元" (trạng nguyên).

"Bảo Cảnh, con ôm Nguyên Nguyên về sương phòng đi, đại bá mẫu sẽ phái người đưa thuốc tới, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Nguyên Nguyên không thể để có sẹo được.” Kiều thị căn dặn các nàng, sau đó lệnh cho nha hoàn trở về đình viện lấy thuốc.

Trở về sương phòng, Bồ Đào bưng vào một chậu nước nóng, Kỷ Bảo Cảnh tự mình vắt khăn nóng lau mặt cho nàng, sợ đụng vào vết thương nên nàng ấy lau cực kì cẩn thận 

Kỷ Thanh Thần ngồi trên giường, đôi chân ngắn nhỏ đung đưa qua lại, nhìn Kỷ Bảo Cảnh nghiêm mặt bôi thuốc cho mình, vừa muốn nhếch miệng cười, đã động vào vết thương trên mặt, làm nàng đau muốn rơi nước mắt.

"Đừng nhúc nhích.” Kỷ Bảo Cảnh vừa nghe tiếng kêu của nàng, lập tức ngẩng đầu trừng nàng một cái.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn đang nhăn nhó lại của nàng, Kỷ Bảo Cảnh lại vừa đau lòng vừa buồn cười, nàng ấy cười trong nước mắt nói: “Cho muội nghịch ngợm này, nếu để lại sẹo, sau này biến thành một tên hề xấu xí, tỷ xem muội phải làm sao.” 

Mặc dù Kỷ Thanh Thần biết nàng ấy chỉ đang hù dọa mình, nhưng vẫn mím môi, duỗi bàn tay trắng trẻo mập mạp ra, sờ lên mặt Kỷ Bảo Cảnh, giọng nói mềm mềm nũng nịu: “Tỷ tỷ đừng giận, đều do Nguyên Nguyên không tốt.”

Kỷ Bảo Cảnh đang đau lòng, nghe nàng an ủi mình, nước mắt vẫn luôn kiềm nén suýt chút nữa đã rơi xuống.( truyện đăng trên app TᎽT )

"Nguyên Nguyên đừng sợ, tỷ tỷ sẽ không để người khác ức hiếp muội.” Kỷ Bảo Cảnh cúi đầu, chạm trán mình vào trán nàng.

Đúng lúc này nha hoàn của bá mẫu Kiều thị đưa thuốc đến, nói là thuốc có thể trừ sẹo thượng hạn, Kỷ Bảo Cảnh nói cảm ơn, sau đó phái người đưa nha hoàn của đại bá mẫu ra ngoài.

Cũng may trước khi đến Bồ Đào đã chuẩn bị một bộ y phục dự phòng, bây giờ vừa lúc có thể dùng đến.

Không ngờ khi người của Kiều đại thái thái vừa mang bánh hoa hồng qua, thì Mẫu Đơn bên cạnh lão thái thái cũng chạy tới đây, vừa nhìn khuôn mặt được bôi thuốc mỡ của Kỷ Thanh Thần, lập tức đau lòng nói: “Lão thái thái vừa mới tỉnh, nghe chuyện liền phái nô tỳ đến xem. Sao lại ra tay độc ác như vậy, cào mặt tiểu thư tới nông nỗi này.” 

Khuôn mặt của Kỷ Thanh Thần rất xinh đẹp, khi nàng vừa sinh ra đã xinh đẹp hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, hiện tại bốn năm tuổi, quả thật giống như chiếc bánh bao vậy, làn da trắng nõn mềm mại có thể vắt ra nước, đôi mắt vừa to vừa sáng, còn có cái miệng nhỏ hình thoi, tất cả đều là ưu điểm của phụ mẫu, làm cho nàng trông càng xinh đẹp hơn.

Kỷ Bảo Cảnh đã là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, nhưng không ai có thể nghi ngờ, Kỷ Thanh Thần sau khi trưởng thành, sẽ còn nổi bật hơn cả tỷ tỷ của mình.

Có lẽ vì như vậy, nên mỗi lần nàng phạm lỗi, chỉ cần nũng nịu với lão thái thái một chút liền không bị trách phạt nữa.

"Mẫu Đơn tỷ tỷ, tổ mẫu có tức giận không ạ?” Kỷ Thanh Thần rất lo lắng, vì hôm nay đến Đông phủ là để làm khách, kết quả nàng đánh luôn cả chủ nhà.

Hơn nữa nàng còn là người ra tay trước...

Mẫu Đơn nhìn khuôn mặt bị thương của nàng, lập tức an ủi: “Lão thái thái nhìn thấy còn đau lòng không kịp, sao có thể giận Thất tiểu thư được ạ.”

Lúc nãy Kỷ Bảo Cảnh hỏi nguyên nhân hết nửa ngày Kỷ Thanh Thần cũng không chịu nói một lời, nên liền dặn dò Mẫu Đơn: “Nếu tổ mẫu hỏi nguyên nhân, ngươi tuyệt đối không được nói.”

Tuy không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng ấy luôn cảm thấy bây giờ muội muội đã hiểu chuyện rồi, sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau, liền bất công mà nghĩ là do Bảo Phỉ ra tay trước.

Kỷ Thanh Thần cúi đầu ừ một tiếng, nàng không nói là vì không muốn Kỷ Bảo Cảnh đau lòng. Lúc trước nàng luôn cho rằng những đứa trẻ như Thanh Thần và Bảo Cảnh chắc chắn sẽ không thiếu thứ gì, sau này cữu cữu* cũng là một người có quyền lực và địa vị trong thiên hạ. Nhưng thực ra, bọn họ cũng có rất nhiều nỗi khổ tâm không muốn để người khác biết.

*Cữu cữu: cậu

Mất đi mẫu thân là nỗi đau lớn nhất trong lòng bọn họ, đã mất đi tình thương của mẫu thân, còn phải chịu đựng sự chỉ trích của người ngoài, ngay cả việc kết hôn cũng khó khăn hơn so với người khác.

Nên Kỷ Thanh Thần mới không nói cho nàng ấy về những lời khó nghe kia của Kỷ Bảo Phỉ.

Chỉ là đến khi đi gặp lão thái thái, Kỷ Thanh Thần không cần người khác nói gì đã tự mình quỳ xuống trước mặt bà, lão thái thái nhìn dáng vẻ nàng, lập tức hỏi: “Ai bảo con quỳ?” 

Kỷ Thanh Thần mở to mắt nhìn bà, nàng đã đánh người đến mức đó mà không cần quỳ sao?

“Con có thấy mình sai không?” Lão thái thái nhìn khuôn mặt mê mang của nàng, ôn nhu hỏi.

Đương nhiên nàng thấy mình không sai, nếu không thì sẽ không đánh, nhưng nói chung đánh tỷ tỷ đã là không đúng rồi.

"Nói cho tổ mẫu hết mọi chuyện. Nếu là lỗi của con, tổ mẫu sẽ không bao che cho con. Nhưng nếu không phải, tổ mẫu cũng sẽ không để người khác ức hiếp con.” 

Vốn dĩ Kỷ Thanh Thần định cứng đầu đến cùng, nghe xong những lời này liền không biết phải làm sao, hốc mắt thậm chí còn hơi ươn ướt.

Khó trách Thất tiểu thư Kỷ gia lại tinh nghịch như vậy, bởi vì luôn có người nâng nàng trong lòng bàn tay mà nuông chiều…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play