Kỷ Bảo Ánh thở dài một hơi. Thật ra bản thân nàng ấy có thể hiểu được hoàn cảnh của Bảo Cảnh, từ khi còn nhỏ đã không có tuổi thơ hạnh phúc, về sau có thêm một muội muội nên tất nhiên sẽ yêu thương người muội muội này, hết lòng bảo vệ Kỷ Thanh Thần để nàng không bị tổn thương.

Lúc trước nàng ấy cũng nghe thấy những lời mà Kiều Bảo Vân nói, mặc dù trong lòng cũng không thoải mái nhưng cũng không thể trách mắng nên chỉ đành mở miệng đổi chủ đề.

“Mặc dù lần này là do tam muội sai, nhưng muội cũng biết rồi mà, tính tình của muội ấy vốn dĩ đã như vậy nên đừng so đo với muội ấy nhé.” Kỷ Bảo Ánh còn định khuyên thêm vài câu.

Kỷ Bảo Cảnh ở bên cạnh chỉ khẽ cười một cái rồi từ tốn nói: “Đại tỷ, tỷ không cần khuyên muội đâu, muội và tam muội là người một nhà, ra vào là thấy nhau, ở chung bao nhiêu năm như vậy rồi, biết rõ tính tình của muội ấy như thế nào. Bởi vì hiểu rõ như thế nên cũng hiểu rằng muội ấy phải bị dạy dỗ một lần thì mới trưởng thành lên được.”

Kỷ Bảo Vân và Kỷ Bảo Cảnh chỉ kém nhau hai tuổi, hai người làm tỷ muội đến bây giờ đã được mười mấy năm, Kỷ Bảo Vân chưa bao giờ nhường nhịn người khác, nhưng lại chưa từng làm khó Kỷ Bảo Cảnh bao giờ bởi vì nàng ấy hơi sợ hãi người tỷ tỷ này.

Nhưng mà lần này Kỷ Bảo Vân lại chọc phải vảy ngược của Kỷ Bảo Cảnh.

“Tỷ biết Cảnh nhi chỉ nhất thời tức giận, nhưng tỷ muội trong nhà vẫn nên hòa thuận một chút thì mới tốt.” Kỷ Bảo Ánh gật đầu xem như bỏ qua chuyện này.

Kỷ Bảo Cảnh cũng không muốn tiếp tục đề tài này mà cười nói sang chuyện khác: “Hình như muội vẫn chưa tự mình chúc mừng chuyện đính hôn của Ánh tỷ tỷ đâu, mong tỷ tỷ đừng có trách tội muội nha.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel. ( truyện trên app T𝕪T )

Mặc dù bình thường Kỷ Bảo Ánh rất trưởng thành, trầm ổn nhưng nàng ấy vẫn là một cô nương, nghe thấy người khác nói đến chuyện hôn sự của bản thân thì hai má Kỷ Bảo Ánh đã đỏ bừng, nàng ấy duỗi tay ra giả bộ đánh một cái: “Muội nha, lại còn muốn trêu ghẹo tỷ tỷ này đúng không?”

Kỷ Bảo Cảnh lập tức nói: “Ai da, muội làm sao mà dám trêu ghẹo tỷ cơ chứ, muội chỉ đang vui mừng cho tỷ thôi mà.”

Kỷ Thanh Thần ở một bên làm người vô hình từ nãy đến giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội thể hiện sự tồn tại của bản thân, nàng buông tay Kỷ Bảo Cảnh ra sau đó vỗ tay cười khanh khách: “Ánh tỷ tỷ, tỷ muốn thành thân sao?”

“Nguyên Nguyên!” Kỷ Bảo Ánh tức giận dậm chân một cái sau đó nhanh tay lẹ mắt làm bịt cái miệng nhỏ của nàng lại.

Hai má bánh bao của Kỷ Thanh Thần bị nàng ấy che lại, chỉ còn lộ ra đôi mắt long lanh, đôi mắt của Kỷ Thanh Thần rất đặc biệt, nàng có một đôi mắt biết nói, nàng chớp đôi mắt to, cong cong đôi mắt mà nhìn Kỷ Bảo Ánh.

Kỷ Bảo Ánh bị nàng nhìn chằm chằm thì thẹn thùng vội vàng buông tay ra, giận dỗi nói: “Hai người hay lắm, lại hợp sức vào mà bắt nạt ta.”

“Ánh tỷ tỷ, tỷ đừng giận, muội đang học thêu khăn voan, sau này lúc tỷ suất giá muội sẽ tặng khăn tự tay muội thêu cho tỷ nha, có được không?” Kỷ Thanh Thần cười hỏi nàng ấy.

Kỷ Bảo Ánh nghe xong thì hai lỗ tai lại đỏ bừng lên.

Mà Kỷ Bảo Cảnh ở bên cạnh còn giả bộ nghiêm túc mà nói với Kỷ Thanh Thần: “Vậy muội nhất định phải học thêu cho tốt đó nha, đến lúc đó mà thêu không đẹp thì tỷ sẽ thay Ánh tỷ tỷ đánh mông nhỏ của muội đó.”

“Muội biết rồi, tỷ tỷ.” Kỷ Thanh Thần cực kỳ phối hợp mà gật đầu một cái, nhưng cái miệng nhỏ thì lại cười thật tươi, làm lộ ra hai cái má bánh bao trắng nõn.

Kỷ Bảo Ánh chỉ có thể trừng mắt mà nhìn hai tỷ muội nhà này, nàng ấy biết nếu còn đứng đây nữa thì sẽ bị hai tỷ muội nhà này hợp sức mà trêu ghẹo đến chết mất thôi, nàng ấy lập tức nói: “Hai người các muội đúng là không biết lớn nhỏ mà.”

Nói xong Kỷ Bảo Ánh nhanh chóng đi lên lầu trước, chỉ có điều hai lỗ tai còn đỏ hồng kia đã bán đứng nàng ấy rồi.

Nhìn theo bóng lưng đi lên lầu của Kỷ Bảo Ánh, Kỷ Bảo Cảnh mới đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Kỷ Thanh Thần: “Quỷ nhỏ thông minh.”

“Vậy thì tỷ tỷ chính là quỷ lớn thông minh nha.” Kỷ Thanh Thần nghịch ngợm mà lè lưỡi một cái.

Đến khi hai người lên lầu thì Kỷ Bảo Ánh đã khôi phục dáng vẻ đoan trang thường ngày, nàng ấy tự mình tiếp đãi những tiểu thư khác bên trong, thưởng thức phong cảnh của hoa viên.

“Hai cây phía xa kia thật xum xuê.” Một tiểu thư cảm thán một câu.

Kỷ Thanh Thần cũng đang đứng ở trên lầu, nàng theo hướng đó mà nhìn về phía hai cây kia, cành lá xum xuê tươi tốt, không hổ là cây lớn tuổi đời trăm năm. Trong khi nàng còn đang suy nghĩ thì từ trên lầu tầng đã truyền đến những âm thanh thịch thịch. Bởi vì nơi này được làm từ gỗ, nên chỉ cần lầu trên có tiếng động quá lớn thì bên dưới cũng có thể nghe được…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play