Vào lần đầu tiên nàng ấy thua đã lưu tâm hơn, nhưng dù có để ý thế nào thì vẫn bị chặn.

“Tam muội muội, lại phải uống rồi.” Kỷ Bảo Cảnh cười nhạt nhìn Kỷ Bảo Vân, không đắc ý cũng chẳng áy náy mà chỉ yên lặng nhìn như mọi thứ đều là chuyện hiển nhiên.

Khi chơi đến vòng thứ năm, Kỷ Bảo Vân đã “độc chiếm ngôi đầu”, uống hết ba ly trà đầy. Tất cả những người có mặt đều nhìn ra hẳn là Kỷ Bảo Cảnh đang cố ý rồi.

Kỷ Thanh Thần ngồi sau Kỷ Bảo Cảnh nhìn Kỷ Bảo Vân bên cạnh uống đến mức mặt cũng đổi sắc mà vẫn phải duy trì nụ cười đã thấy hài hước lắm rồi.

Nếu như bàn xem ai đáng ghét thì chỉ sợ là trong lòng tiểu Thanh Thần sẽ cho hai mẹ con Vệ di nương và Kỷ Bảo Phù tranh đoạt vị trí số một, còn người đường tỷ Kỷ Bảo Vân này nắm chắc vị trí số ba.

Nhưng dù nàng có ghét đi chăng nữa thì cũng không thể làm gì nàng ấy. Giống như mới nãy nàng ấy cố ý gây xích mích giữa mình và Bảo Phi, Kỷ Thanh Thần vốn cho là chỉ có thể nhịn. Nhưng không ngờ rằng thế mà lại được thấy nàng ấy gặp quả báo.

“Vân nhi, ta thấy muội cũng uống khá nhiều, chi bằng chúng ta dừng ở đây thôi.” Kỷ Bảo Cảnh quan tâm hỏi han.

Nhưng tính Kỷ Bảo Vân cao ngạo như vậy thì người khác càng nói thế nàng ấy lại càng thấy không thể vứt thể diện đi được. Dù đã uống no một bụng nước nhưng vẫn cố gồng để đáp lời: “Giờ mới đáng bao nhiêu đâu, Đại tỷ tỷ cũng coi thường muội quá.”

Kỷ Bảo Cảnh khẽ nhếch miệng nở một nụ cười như gió thoảng mây bay, trò chơi lại bắt đầu.

Cơ mà lượt chơi này chỉ còn là tàn sát từ một phía. Trong ba vòng liên tiếp sau đó, Kỷ Bảo Cảnh chặn Kỷ Bảo Vân không sót lần nào. Còn Kỷ Bảo Vân chắc do quá hiếu thắng nên càng khẩn trương càng sai nhiều, về sau thậm chí chỉ một chữ “quan” đã làm khó được nàng ấy. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

“Thôi được, trời cũng muộn rồi, chi bằng chúng ta dừng ở đây thôi.” Kỷ Bảo Ánh ngồi trên ghế đầu, sau khi Kỷ Bảo Vân lại uống hết một ly nước nữa thì đành lên tiếng.

Lưu Nguyệt Nương liếc về phía Kỷ Bảo Vân rồi cười đùa: “Bảo Ánh tỷ tỷ, vẫn còn sớm mà. Hay là chúng ta chơi thêm hai vòng nữa đi, mọi người đều đang vui.”

Mặt Kỷ Bảo Vân đã trắng bệch. Tuy chỉ uống nước cũng không có gì to tát nhưng nếu uống đến sáu ly nước thì người bình thường còn không chịu nổi chứ nói gì đến đại tiểu thư mong manh như nàng ấy, trong bụng đã thấy khó chịu từ lâu rồi. Nhưng khi trước chính nàng ấy thốt ra câu muốn xem ai là người đầu tiên xin ra ngoài giải quyết nên chết sống gì cũng không chịu hạ mình trước.( truyện đăng trên app TᎽT )

Vẫn nhờ Kỷ Bảo Nhân thấy sắc mặt nàng ấy thực sự rất tệ nên kéo tay van nài: “Tam tỷ, bụng muội khó chịu quá, tỷ có thể đi ra ngoài với muội một lát được không.”

“Ôi kìa, Ngũ tiểu thư chẳng uống ngụm nước nào mà sao bụng lại khó chịu được thế.” Lưu Nguyệt Nương lý nào lại nghe không ra là Kỷ Bảo Nhân cố ý cho tỷ tỷ của mình một lối thoát chứ, bấy giờ mới cất lời châm chọc.

Nhưng Kỷ Bảo Ánh ngồi trên ghế đầu thấy thế lại vội đáp: “Nếu thế thì Tam muội muội đi cùng Ngũ muội muội một lát đi.”

Kỷ Bảo Ánh là chủ nhà nên tất nhiên không muốn khiến Kỷ Bảo Vân mất mặt, cũng chẳng muốn để người ngoài thấy chuyện cười của nàng ấy.

“Tam tỷ, xin tỷ đấy, đi cùng muội một lát thôi mà.” Kỷ Bảo Nhân lại kéo tay áo nàng ấy.

Mặt Kỷ Bảo Vân vẫn tái xanh, liếc mắt mất kiên nhẫn đáp lời: “Sao mà muội phiền thế hả.” Nhưng miệng nói thế chứ người thì đã đứng lên rồi.

Đối diện bật ra một tiếng cười khẩy, tất nhiên vẫn là Lưu Nguyệt Nương. Chẳng qua bây giờ coi như nàng ấy đã được thấy Kỷ Bảo Vân lúng túng, chuyện này quả thực đủ để cười nhạo cả năm, rõ ràng chẳng mấy khi lại có cơ hội đánh rắn dập đầu thế này.

Thế là hai tỷ muội mới dắt nhau đi giải quyết.

Còn Kỷ Bảo Ánh ngồi ghế chính thì nhìn một vòng xung quanh rồi dặn nha hoàn bên cạnh: “Pha cho các vị tiểu thư một ly trà khác đi, lấy Minh Tiền Long Tỉnh của ta ra.”

“Ánh tỷ tỷ khách sáo quá, dùng lá trà quý như vậy để mời chúng ta.”

Kỷ Bảo Ánh mỉm cười đáp: “Không thì nhân tiện trong lúc đợi trà chúng ta lên tầng hai ngồi một lát. Phong cảnh trên tầng hai cũng khá đẹp. Tầng ba bị Phỉ nhi chiếm mất rồi, chúng ta đừng lên nữa, muội ấy mè nheo ghê lắm.”

Hoa viên trong tổ trạch Kỷ gia đã qua mấy đời rồi nên tất nhiên không giống những nơi bình thường khác, nàng ấy mới nói vậy mà mọi người đã vội đứng dậy.

Thế nhưng khi lên tầng trên, nàng ấy để nha hoàn dẫn mấy tiểu thư khác lên trước còn mình thì lùi lại đằng sau.

Đợi những người khác bước lên cầu thang hết rồi nàng ấy mới đến cạnh Kỷ Bảo Cảnh khẽ hỏi: “Muội đó, trước mặt người ngoài dẫu sao cũng nên nể mặt Tam muội một chút.”

Nàng ấy là tiểu thư của phủ Đông, theo lý thì không nên xen vào chuyện của tỷ muội bên phủ Tây, cơ mà bây giờ dù sao cũng có người ngoài ở đây. Chẳng qua Kỷ Bảo Ánh không rõ lắm vì sao Kỷ Bảo Cảnh chẳng bao giờ chấp nhặt với Kỷ Bảo Vân mà bây giờ lại muốn làm cho nàng ấy mất mặt.

Kỷ Bảo Cảnh bị dạy dỗ cũng không giận, chỉ cúi đầu xoa tóc Kỷ Thanh Thần rồi nhẹ nhàng trả lời: “Chính vì ngại có người ngoài nên khi nãy mới giơ cao đánh khẽ. Nếu như sau này muội ấy học được cách làm tỷ tỷ thì đương nhiên muội sẽ không chấp nhặt làm gì.”

Kỷ Thanh Thần ngẩng đầu nhìn nàng ấy đầy háo hức.

Đại tỷ tỷ, tỷ bao che khuyết điểm quá đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play