Ân Đình Cẩn ngược lại không nói lời nào, mà chỉ nhìn hai người bọn họ với ánh mắt hiền từ. Ánh mắt đó của ông ấy làm cho Phương thị cảm thấy càng hoảng sợ hơn. Bỗng nhiên bà ta nhớ đến chiết tự kia, đó chính là thư báo gửi đến Hoàng Đế cách nơi đây tám trăm dặm, trong đó viết rằng bệnh tình của Vương gia đã trở nặng, hy vọng trước lúc lâm chung có thể được nhìn thấy hài tử lẫn tử tôn.
Bây giờ Vương gia ngay cả nói chuyện còn chậm chạp, Phương thị cảm thấy có lẽ ông ta không phải muốn gặp lại đại cô* đã gả đi hơn hai mươi năm vẫn chưa từng quay về kia. 
*Đại cô: chị chồng.
Mà là vì muốn Nguyên Nguyên đến đây thì đúng hơn.
Đây chỉ là ý nghĩ của riêng Phương thị mà thôi, còn sự việc chính xác như thế nào thì bà ấy không được biết. 
Sau khi Kỷ Thanh Thần dùng cơm xong và trở về nghỉ ngơi, Phương thị sau đó cũng hầu hạ Ân Đình Cẩn nghỉ trưa. Bà ấy giúp Ân Đình Cẩn cởi áo bên ngoài, vừa làm vừa hỏi: “Lão gia, năm nay Nguyên Nguyên đã mười ba tuổi rồi đúng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play