Lúc ăn cơm trưa, Phương thị phái người mời nàng đến viện của mình dùng cơm, khi nàng tới rồi mới phát hiện ở đó còn có cả cữu cữu và Bách Nhiên ca ca nữa.
“Nguyên Nguyên đến rồi à, đã lâu rồi ta không nói chuyện với con, nào, mau đến đây ngồi đi.” Ân Đỉnh Cẩn ngồi trên giường La Hán cười nói.
Tuy rằng Ân Đỉnh Cẩn đã qua tuổi bốn mươi, nhưng sức hấp dẫn của ông ấy so với năm đó không hề có dấu hiệu giảm xuống, ngược lại còn tăng lên hơn nữa, trên người ông ấy có một loại trầm tĩnh của một người đứng đầu đầy quyền lực, tựa như vực sâu biển lớn, người khác chỉ cần nhìn một cái liền bị khí thế của ông ấy làm cho sợ hãi.
Lúc nhỏ Kỷ Thanh Thần đã gặp qua ông ấy một lần, hơn nữa mỗi năm đến tết hay sanh thần nàng đều nhận được lễ vật từ phủ Tĩnh Vương, thế nên nàng biết cữu cữu vẫn luôn rất quan tâm nàng.
Ân Đình Cẩn nhìn tiểu cô nương trước mặt, lần đầu tiên ông ấy gặp nàng là khi nàng còn rất nhỏ, lúc đó ông cảm thấy hài tử này lớn lên thật sự quá trắng trẻo xinh đẹp, khuôn mặt nàng không những trắng nõn mà còn mềm mại, cánh tay nhỏ nhắn mũm mĩm, khi cầm lấy món điểm tâm mình yêu thích, đôi mắt to tròn long lanh như phát ra ánh sáng vậy.
Ân Đình Cẩn chỉ có nhi tử, nhưng lại không có nữ nhi nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT