Bởi vì nhà cũ của Kỷ gia nằm ở phía Đông của phủ Định Chân, nên luôn được người ta gọi là phủ Đông. Một hàng xe ngựa đi tới cổng lớn của Đông Phủ liền được bố trí đi vào từ cổng thứ hai. Bởi vì khách nam và nữ quyến đi vào từ hai cửa riêng biệt, vì vậy ở bên cạnh cửa Tây đều có nha hoàn cùng bà tử đứng chờ.
Phủ Đông đã sớm nhận được thông báo, lúc này đã có bà tử thô lỗ đứng ở bên cạnh cỗ kiệu chờ đợi.
Hàn thị ngồi ở xe ngựa phía sau cũng dẫn hai tiểu thư xuống xe, mà người ngồi ở chiếc xe ngựa cuối cùng chính là Kỷ Bảo Như và Kỷ Bảo Phù. Bởi vì tuổi của lão thái thái đã lớn cho nên liền ngồi ở trên cỗ kiệu, đồng thời cũng mang Kỷ Thanh Thần đi cùng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web t ytnovel.
Vốn dĩ Kỷ Thanh Thần còn muốn từ chối nhưng lại nghĩ đến việc từ trước đến nay nàng vẫn luôn mang dáng vẻ lười biếng, nếu có thể bớt việc thì nàng cũng sẽ không từ chối, nếu đột nhiên thay đổi lớn, chỉ sợ sẽ khiến cho mọi người nảy sinh nghi ngờ. Cho nên liền theo lão thái thái ngồi trên cỗ kiệu, các tiểu thư khác mà Hàn thị dẫn theo thì đi bộ đến hoa viên.
Hôm nay cũng không phải là ngày mừng thọ chính thức của Từ thái phu nhân, đều là những người thân cùng bạn bè cũ của Kỷ gia đến mừng thọ mà thôi. Có vài vị khách là lần đầu tiên đến cho nên Từ thái phu nhân liền quyết định ở lại trong hoa viên Bách Hoa Các để gặp khách luôn, cũng kêu người đi dạo cùng với các vị khách ở hoa viên Kỷ gia.
Bất quá điều này đối với mấy người Kỷ Thanh Thần mà nói thì lại không cảm thấy hiếm lạ gì. Vào những ngày lễ hay ngày Tết, các nàng đều sẽ được đến phủ Đông thỉnh an Từ thái phu nhân.
Cho nên nàng không thích đi dạo hoa viên ở phủ Đông một chút nào, còn không xinh đẹp bằng vườn nhỏ nhà mình.
Khi mọi người đang trên đường đi đến Bách Hoa Các liền thấy trong vườn ngập tràn sắc hoa, muôn ngàn loại hoa cỏ đều tranh nhau khoe sắc, trong đó có rất nhiều loại đều là tinh phẩm khó gặp. Còn có hòn non bộ được xếp tỉ mỉ bằng những viên đá Thái Hồ, dưới chân núi giả trồng toàn là hoa Linh Tiêu, xung quanh núi giả đều đã mọc đầy những hoa lá xanh tươi.
*Đá Thái Hồ đen:
( truyện đăng trên app TᎽT )
Lướt một vòng qua dãy hành lang, liền nhìn thấy hai cây cổ thụ trăm năm tuổi san sát trong góc, tuy cây không cao lắm nhưng tán lá lại vô cùng rộng, đặc biệt là thân cây to lớn kia, cho dù là bốn năm đứa nhỏ vòng tay ôm cũng không ôm hết được. Vì hai cây cổ thụ này trồng gần nhau cho nên tán cây của chúng cũng hòa quyện lại thành một, đứng từ dưới nhìn lên căn bản sẽ không thể phân biệt được cành nào thuộc về cây nào.
Nghe nói hai cây cổ thụ này là năm đó khi tổ tiên Kỷ gia xây dựng đã có rồi, thật đúng là những cây cổ thụ che trời mà.
Nhưng mà nói như thế nào thì Kỷ Thanh Thần cũng không thích nhà cũ, nàng vẫn luôn cảm thấy nhà cũ vừa tối tăm lại vừa ẩm thấp, không tốt bằng nhà mới của nàng. Đặc biệt là Kỷ Bảo Phỉ sống ở nơi này, cho nên nàng lại càng không muốn tới.
Nhưng sáng sớm hôm nay, cảm giác đó lại không còn nữa.
Khi bước vào tòa nhà này, nàng liền cảm nhận được những câu chuyện bên trong của một thế gia hàng trăm năm vừa làm ruộng vừa đi học, nha hoàn trong nhà đều mặc xiêm y cùng một màu, đi tới đi lui vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển, nói chuyện cũng rất có quy củ. Chỉ là cách ăn mặc cùng cử chỉ của bà tử bên cạnh thái phu nhân không thể so sánh được với các bà tử bên cạnh lão thái thái của các thương hộ khác.
Tò mò suốt cả một đoạn đường, cuối cùng kiệu nhỏ cũng tới được cửa Bách Hoa Các.
Sau khi Kỷ Thanh Thần bước xuống kiệu, liền đứng ở trước kiệu đỡ tổ mẫu đi xuống dưới. Quách ma ma ở bên cạnh mỉm cười khen ngợi: “Thất tiểu thư cũng thật là hiếu thuận, biết thương lão thái thái rồi.”
“Nguyên Nguyên nhà chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn hiểu chuyện hiếu thuận như vậy.” Trong lòng lão thái thái cảm thấy ấm áp, vuốt ve bàn tay nhỏ của Kỷ Thanh Thần khen ngợi.
Lời khen như vậy làm cho Kỷ Thanh Thần có chút chột dạ. Nếu muốn nói đến người hiểu chuyện, vậy thì người hiểu chuyện cũng không phải là nàng, trước kia Kỷ Thanh Thần được lão thái thái yêu thương sủng ái đến mức trở nên điêu ngoa, tùy hứng. Nhưng cho dù là như thế, ở trong mắt của tổ mẫu, nàng vẫn là một đứa trẻ nhỏ ngoan ngoãn cái gì cũng không hiểu.
Một lúc sau, Hàn thị cùng mấy tiểu thư khác cũng đến nơi.
Mọi người liền đi theo phía sau lão thái thái, đồng loạt đi vào trong Bách Hoa Các. Vừa đi đến cửa, liền nghe thấy bên trong tràn ngập tiếng cười nói, vô cùng náo nhiệt. Chờ đến khi các nàng đi vào, Từ thái phu nhân ngồi ở ghế đầu liền có ý muốn đứng dậy.
Tổ mẫu liền cười lớn một tiếng, chạy nhanh lại nói: “Đại tẩu vẫn là đừng nên đứng dậy, đại tẩu làm như vậy không phải là muốn làm khó ta hay sao.”
Từ thái phu nhân Từ thị nghe vậy cười, nói: “Vừa nghe nói hôm nay muội muốn qua đây, Hà ma ma liền tự mình ra cửa chờ muội đó. Chúng ta cũng đã đợi một lúc lâu, muội mới đến.”
Lão thái thái lại thỉnh tội một lần nữa, Từ thái phu nhân liếc mắt một cái nhìn các tiểu thư đứng đằng sau, đều là hài tử trong nhà, bình thường cũng vẫn có thể gặp mặt. Tuy nhiên hôm nay mọi người đều ăn mặc trang điểm vô cùng long trọng, liền cười nói: “Các điệt nữ của ta ai cũng đều giống như tiên nữ trên trời, thật đúng là làm cho ta cảm thấy hâm mộ.”
*“điệt nữ” (cháu nội gái),
Trưởng tức Kiều thị vốn dĩ đang ngồi ở bên cạnh Từ thái phu nhân, lúc này liền đứng lên, đỡ lão thái thái ngồi xuống, sau đó nói đùa: “Lời này của mẫu thân rất đúng, những đường chất nữ này của chúng ta đều là tận mắt nhìn thấy chúng lớn lên, nhưng mà mỗi một năm lại đẹp hơn năm trước một chút. Không chỉ có mẫu thân hâm mộ, ngay cả con cũng đang hận không thể dùng tiểu thư nhà mình để đổi đó.”
Tất cả những nữ quyến ở trong đại sảnh đều cười rộ lên, đến cuối cùng vẫn là Hàn thị nhạy bén trả lời: “Lời này của đại đường tẩu ta không thể đồng ý được, ai mà không biết các tiểu thư ở phủ Đông đều là những người hiền lương thục đức cơ chứ.”
“Ta thấy hai người các ngươi mới là hai cái da mặt dày, đây không phải là đổi phương pháp để khen tiểu thư nhà mình hay sao!” Từ thái phu nhân vươn tay, chỉ vào người hai bà, mọi người trong sảnh lại cười rộ lên.
Lúc này khuôn mặt của các tiểu thư Kỷ gia đã sớm đỏ bừng lên. Dẫn đầu là Kỷ Bảo Cảnh, tuy vẫn thể hiện vô cùng tự nhiên hào phóng, tuy nhiên trên má cũng đã hiện lên mấy vệt đỏ ửng.
Đại khái cũng chỉ có Kỷ Thanh Thần, ỷ vào bản thân tuổi còn nhỏ, không những không đỏ mặt, ngược lại trên miệng còn mang theo tươi cười.
Từ thái phu nhân nhìn nàng, lập tức vẫy tay, nói: “Nguyên Nguyên ngoan ngoãn của ta, sao hôm nay nhìn thấy bá tổ mẫu lại không chạy lại ôm bá tổ mẫu một cái chứ?”
Kỷ Thanh Thần sửng sốt một chút, trước kia nàng dính người như vậy sao?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, lúc này nàng mới nhớ ra. Vốn dĩ là muốn tranh giảnh sự sủng ái với Kỷ Bảo Phỉ cho nên mỗi lần nhìn thấy bá tổ mẫu, nàng đều sẽ tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho nên bá tổ mẫu cũng là vô cùng thích nàng…