Kỷ thị là thế gia có truyền thống làm nông và nho học đã hàng trăm năm, đời nào cũng có con cháu làm tiến sĩ. Tổ phụ của Kỷ Thanh Thần, Kỷ Xuân Mậu có tiền đồ rộng mở, một đường bước lên làm quan chính nhất phẩm, còn làm thái phó của Thái tử, mang danh nghĩa là thầy của hoàng thượng. Năm ông ấy quyết định từ quan về hưu, hoàng thượng đã nhiều lần ra sức ngăn cản.
Sau này, khi ông ấy lui về ở ẩn, hoàng thượng đã ban cho ông ấy một căn nhà năm gian, hoa viên bên trong tu sửa đẹp đẽ cẩn thận, so với nhà tổ của Kỷ gia càng hoa lệ lộng lẫy hơn.
Mọi chuyện thay đổi từ lứa của Kỷ Xuân Mậu. Tuy rằng bá tổ phụ cũng đỗ đạt tiến sĩ, nhưng chỉ đứng ở hạng thứ bốn mươi bảy, kém hơn Kỷ Xuân Mậu rất nhiều. Hơn nữa, con đường sự nghiệp của ông ấy cũng không có bước tiến lớn, thấy đệ đệ của mình ngày càng thăng quan tiến chức, đành dứt khoát từ quan trở về quê, chuyên tâm làm một ông lão làm nông nhàn rỗi.
Sáng sớm tinh mơ ngày mùng tám, nha hoàn lôi Kỷ Thanh Thần ra khỏi giường. Nàng vừa mặc quần áo vừa ngáp ngủ.
Bồ Đào giúp nàng mặc đồ, còn Anh Đào đang đứng đợi trước gương để sửa sang đầu tóc cho nàng. Kỷ Thanh Thần còn nhỏ, không cần những thứ như son phấn, làn da trắng trẻo nõn nà, đẹp hơn bất kỳ loại phấn nào trên đời. User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app
Đến lúc Anh Đào chải tóc xong, nàng mới mở mắt ra, ngắm nghía người ở trong gương. Kỷ Thanh Thần ngắm nhìn mái tóc được cột lại thành hai búi xinh xắn, trên búi tóc buộc sợi chỉ đủ màu đủ sắc, đính một vài viên đá quý, nếu đứng dưới mặt trời sẽ lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
Nàng nhảy xuống khỏi ghế, chạy về gian phòng phía đông để thỉnh an lão thái thái.
Hôm nay tổ mẫu cũng diện trang phục mới, áo choàng màu đỏ tía thêu hoa văn phúc thọ, mái tóc pha lẫn mấy sợi bạc được búi gọn gàng. Trên tay tổ mẫu đeo tràng hạt gỗ phật nam châu, nhìn vô cùng bình dị khiêm tốn. Trang phục ngày hôm nay của tổ mẫu tuy là đồ mới, nhưng cũng không lộng lẫy hơn ngày thường là bao.
Kỷ Bảo Cảnh đã đến từ sớm, nàng mặc một bộ váy lụa màu xanh ngọc bích, thêu hoa sen và xếp nếp màu xanh nhạt, viền váy được đính bằng chỉ bạc tạo nét thướt tha gợn sóng. Cách thêu này rất độc đáo, mỗi khi người mặc bước đi sẽ tạo hiệu ứng như từng đợt sóng nước lăn tăn.
Kỷ Thanh Thần vừa bước vào, các nha hoàn trong phòng đều sững người. Trang phục của nàng và Kỷ Bảo Cảnh, từ kiểu dáng cho đến chất liệu đều quá giống nhau. Hai cô nương một lớn một nhỏ đứng cạnh nhau, người lớn thì xinh đẹp thanh tú, diễm lệ tuyệt trần, còn người nhỏ thì trong trẻo đáng yêu, mềm mại trắng muốt, khiến người ta phải kinh ngạc, không thể rời mắt.
Ngay cả lão thái thái đã trải sự đời cũng sửng sốt nhìn hai tỷ muội, không nói nên lời.
“Tổ mẫu, Nguyên Nguyên mặc thế này có đẹp không?” Kỷ Thanh Thần nhìn thấy vẻ mặt của tổ mẫu thì vô cùng đắc ý, xoay một vòng, tà váy tung bay giống y như những gợn sóng nước ánh bạc.
Lão thái thái vui vẻ nói: “Đẹp lắm, Nguyên Nguyên rất xinh, Bảo Cảnh cũng đẹp, cả hai đứa đều vô cùng xinh đẹp.”
Khi hai mẹ con nhà đại phòng tới, Kỷ Bảo Vân còn đang tính toán làm thế nào để nổi bật trong tiệc mừng thọ, thế nhưng còn chưa kịp rời khỏi cửa lớn thì đã bị so sánh chê bai, vì vậy, suốt cả bữa ăn sáng, nàng ấy không thể mỉm cười nổi giây phút nào.
Lúc lên xe ngựa, Hàn Thị đỡ lão thái thái lên trước, sau đó quay sang nói với Kỷ Bảo Cảnh: “Cảnh nhi, con đưa Nguyên Nguyên đi theo cùng đi.”
Kỷ Bảo Cảnh cúi đầu hành lễ với Hàn thị. Bà ta nhìn thấy kim bộ diêu trên đầu nàng ấy, ở phía cuối trâm cài chạm khắc hình cánh bướm đậu trên bông hoa. Đôi cánh mỏng như cánh ve sầu, khi nàng ấy cúi đầu xuống, cánh bướm khẽ rung động như muốn vút bay.
Đây không phải là thứ đồ trang sức mà một thợ thủ công bình thường có thể chế tác ra được. Hàn Thị đột nhiên thấy căng thẳng, nói lời khen: “Kim bộ diêu của Bảo Cảnh trông vô cùng tinh xảo chân thật.”
“Đa tạ đại bá mẫu khen ngợi, Bảo Cảnh xin phép lên xe trước.” Kỷ Bảo Cảnh hơi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Hàn Thị, vẻ mặt không hề thay đổi.
Sau khi tất cả mọi người đều lên xe, con ngựa bắt đầu chậm rãi bước đi.
Hàn Thị ngồi bên trong, trông chán nản hơn cả Kỷ Bảo Vân. Rõ ràng mẹ con bọn họ đang vui vẻ đến chúc thọ lão thái thái, ai ngờ không khí trong xe lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Cuối cùng, Hàn Thị lên tiếng: “Nương đã dặn qua các con từ trước rồi, phải biết cư xử đúng mực trước mặt tổ mẫu. Sao các con không biết học hỏi hai tỷ muội nhà kia?”
Kỷ Bảo Vân vốn đã không vui vì bị giành mất sự chú ý, nghe được những lời này, nàng ấy càng thấy khó chịu: “Tại sao bọn con lại phải học theo các muội ấy? Bọn họ chỉ biết giả vờ trước mặt tổ mẫu thôi.”
Nói xong, Kỷ Bảo Vân tức giận quay mặt đi.
Hàn Thị nhìn nàng ấy, trong lòng vô cùng tức giận. Cô con gái này đã bị bà ta chiều chuộng thành hư hỏng, tính khí nóng nảy bốc đồng, không giấu được suy nghĩ trong lòng, vừa nhìn thấy Kỷ Bảo Cảnh và Kỷ Thanh Thần ăn mặc nổi bật đã lập tức ra vẻ chán ghét.
Bà ta cười khẩy: “Chính vì không giả vờ nổi, cho nên không đến lượt các con được nhận lấy những món đồ tốt từ lão thái thái.”
Kỷ Bảo Nhân vẫn luôn im lặng ngồi nghe mắng, còn Kỷ Bảo Vân tai thính, vừa nghe đến mấy món đồ tốt thì quay sang hỏi: “Tổ mẫu lại tặng đại tỷ thứ gì vậy?”
Kỷ Thanh Thần còn nhỏ, không có nhiều trang sức, vì thế, nàng ấy lập tức suy đoán là tổ mẫu đã tặng cho đại tỷ.
“Tiết đại gia, Tiết Tam Hòa đã chính tay chế tác ra kim bộ diêu, con còn chưa được nhìn thấy thì người ta đã đeo trên đầu rồi.”
Tiết Tam Hoà!
Trong triều đại này có rất ít nữ tử quý tộc biết đến Tiết đại gia, tay nghề chế tác trang sức của người này đứng đầu về độ tinh xảo. Điều quan trọng nhất chính là, hầu hết những món đồ do ông ấy làm ra đều được đưa vào trong cung, chỉ có một số rất ít lọt ra bên ngoài.
Kỷ Bảo Vân tức giận nói: “Tổ mẫu quá thiên vị rồi.”
“Nương đã nói rồi, trước mặt lão thái thái thì tỏ ra ngoan ngoãn một chút, vậy mà con cứ cố chấp không nghe, bây giờ biết mọi chuyện ra thành thế nào rồi đấy.” Hàn thị nhìn hai người con gái, càng thêm tiếc nuối.
“Con là đích trưởng nữ đại phòng, tại sao những thứ tốt đẹp tổ mẫu đều đưa cho các muội ấy?” Kỷ Bảo Vân càng nghĩ càng tức giận, nếu không phải lúc này còn đang ngồi trong xe ngựa thì nàng ấy đã chạy lên phía trước hỏi cho ra nhẽ.
Kỷ Bảo Nhân cau mày, nói: “Đó là đồ của riêng tổ mẫu, phận làm tôn nữ như chúng ta không có quyền can thiệp vào việc người sẽ cho ai.”
“Cái gì nên tranh mà không chịu giành lấy, thì phải chấp nhận dâng hai tay nhường cho người khác.”