Lâm Thị vừa ôm nhi tử trong lòng vừa khóc nức nở. Củ cải nhỏ vô cùng hiểu chuyện, liên tục đưa tay lên lau nước mắt. Nhìn bảo bối trong lòng, Lâm Thị chỉ ước cứ thế ôm con suốt đời, không bao giờ buông tay ra.
Nhi tử đã trở về trong vòng tay mẫu thân, Kỷ Bảo Cảnh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, bắt gặp Ôn Lăng Quân đang nhìn mình.
Hắn có vẻ đẹp trời sinh, dáng người cao ráo thẳng tắp như tre trúc, nhìn nàng ấy bằng ánh mắt hiền lành.
Kỷ Bảo Cảnh liếc nhìn lại, Ôn Lăng Quân giật mình nhưng không né tránh, mỉm cười hiền hòa đón lấy ánh mắt của nàng ấy.
“Chắc chắn hài tử này đã rất sợ hãi, suýt chút nữa không nhận ra mẫu thân của nó rồi.” phu nhân Trung Khánh bá vuốt ngực, vừa nói vừa kinh hãi.
Hài tử mới bị bắt cóc có mấy ngày mà đã không nhận ra người nhà của mình. Nếu lần này không có Kỷ gia ra tay tương trợ, chỉ e cốt nhục vĩnh viễn xa nhau. Hoàng Thị nghĩ tới đây không cầm được nước mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play