Đổng thị nghe vậy liền nói: “Đúng là có kế mẫu thì sẽ có kế phụ mà, con mình đã gặp phải chuyện lớn như thế, vậy mà vẫn còn có tâm trạng tham gia hôn lễ của đứa cháu nào đó, chẳng lẽ đứa cháu đó còn quan trọng hơn cả nhi tử của mình sao?”
“Nàng bớt nói vài câu đi.” Bùi Duyên Quang thấy bà ta càng nói càng vô lý, thì lập tức ngăn lại.
Đổng Thị càng nghĩ càng tức giận, nếu như không phải là sợ Lão phu nhân nghe thấy rồi chịu không nổi tin tức này, thì bà ta thực sự muốn đi cáo trạng, vạch trần Tạ Bình Như suốt ngày giả vờ đoan trang, hào phóng.
Kỳ thật Đổng thị cũng là một người thực tế, theo lý mà nói, thì bà ta chỉ là tam thẩm của Bùi Thế Trạch mà thôi, không nên tức giận như vậy. Chỉ là bà ta đã chứng kiến Bùi Thế Trạch lớn lên, mặc dù bình thường đứa trẻ này nhìn thì có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng thật ra không phải như vậy. Còn nhớ lúc đó nhi tử bà ta Hãn ca muốn học cưỡi ngựa, thì chính là đứa trẻ này đã đi tìm về một con ngựa ngoan ngoãn đến, rồi lại còn tự mình dạy Hãn ca cưỡi ngựa, còn có cung tên, cũng chính là đứa trẻ này đã tặng cho Hãn ca, khiến cho đến tận lúc đi ngủ rồi nhi tử bà ta cũng hận không thể ôm lấy nó đi ngủ cùng.
Vậy nên nếu người khác đối xử với bà ta tốt, thì bà ta đều nhớ, thông thường có cái gì, thì bà ta đều luôn nghĩ đến Bùi Thế Trạch.
Hơn nữa, Lão thái thái trông thấy tam thẩm là bà ta đây quan tâm đến Bùi Thế Trạch như thế, thì trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, dù sao trong số những tôn tử này. người mà Lão thái thái thương yêu nhất chính là Bùi Thế Trạch.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play