Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 74: Toàn quân bị diệt (5)


7 tháng

trướctiếp

 

Ánh đèn trong sảnh chính quán trọ chợt sáng lên.

Trương bá, Nhạc Thù, Tiết Quan Hà, Yến Phi Tàng đi ra từ phòng của tiểu nhị, đốt nến cắm trên giá trong sảnh.

Cấp bậc của Tiết Quan Hà thấp nhất, lại không có ai giải thích cho nên dù biết quán trọ đêm nay hơi bất thường nhưng không biết cụ thể rốt cuộc đêm nay xảy ra chuyện gì.

Hắn thắp sáng ngọn nến cuối cùng, thổi tắt mồi lửa, xoay người hỏi: “Có phải có khách đến không?”

Ba người: “……”

Có đôi khi, vô tri cũng là một loại hạnh phúc.

Trương bá chủ động mở cửa đại sảnh, ánh trăng như nước, mặt đất nhuốm sương đêm, trong sân vườn rộng lớn, một đám hắc y nhân hộc máu nằm đầy đất, xếp hàng chỉnh tề thành mấy vòng tròn đồng tầm.

Cảnh tượng này rất đồ sộ, rất hiếm thấy.

Tiết Quan Hà thò đầu ra từ sau lưng lão, kinh ngạc mở lớn hai mắt.

Ngu đến mấy cũng có thể nhìn ra đám hắc y nhân này muốn nhân lúc đêm khuya tập kích quán trọ.

Hắn ở trong phòng vậy mà không nghe thấy cái gì.

Lặng yên đánh bại nhiều người như vậy, không phát ra một tiếng động nào, thật sự quá khó tin!

Yến Phi Tàng theo sát phía sau, nhìn đám hắc y nhân xung quanh sân, sự kích động trong lòng rốt cuộc không kìm chế được, ngửa đầu cất cao giọng nói: “Tối nay may mắn được gặp cảnh tượng thần kỳ này, vãn bối được lợi cả đời!”

Cuối cùng, hắn ta cũng không thể nói muốn luận bàn được nữa.

Hắn ta không xứng.

Nhạc Thù chạy ra theo Tiết Quan Hà, kinh ngạc cảm thán không ngừng, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm đám hắc y nhân.

Cả đám hắc y nhân giống như con khỉ trong rạp xiếc, liên tục tạo trò cười của những quan khách xung quanh. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Thường ngày bọn chúng chính là hiệp sĩ người người đều tôn kính!

Tầng hai cũng sáng đèn.

Năm vị khách quan ở lại ăn ý không lên tiếng, bọn họ chỉ mở cửa sổ, nhìn xuống những kẻ xâm nhập nằm đầy sân, thở một hơi nặng nề.

“Thượng sứ, đây thật sự quá mạnh.” Hôi Y sứ thấp bé nghẹn họng nhìn trân trối: “Không biết chỉ huy sứ của chúng ta có…”( truyện đăng trên app TᎽT )

“Nói năng cẩn thận!” Thanh Y sứ lạnh giọng ngắt ngang lời hắn: “Chớ có bàn luận lung tung về chỉ huy sứ.”

“Thuộc hạ xin ghi nhớ.”

“Sư muội, rốt cuộc quán trọ này thuộc thế lực phương nào?” Đào Dương sau khi khiếp sợ xong, nghĩ trăm lần cũng không ra: “Ta vậy mà chưa từng nghe thấy chuyện cùng lúc đánh bay trăm người như thế này.”

Ngụy Liễu lại không thèm để ý: “Kệ nó thuộc về phương nào, dù sao đối với chúng ta cũng không phải chuyện xấu.”

Quán trọ mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ được tính mạng của Nhạc Thù và Trương bá.

Ở tiền viện, Trương bá xoay người đối diện với sảnh chính, cúi người thật sâu, chắp tay thi lễ, giọng khàn khàn nói: “Xin chưởng quầy hãy ra lệnh.”

Một tay nải từ tầng ba ném xuống, sau đó là giọng nói từ tốn nhẹ nhàng của một nữ tử.

“Đây là nhuyễn cân tán, hòa vào nước rồi cho bọn chúng uống.”

Trương bá nhận lấy tay nải, bên trong có mười mấy bình thuốc, trong bình đầy là bột nhuyễn cân tán.

Lão cung kính cúi đầu: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

“Ta đi xách mấy thùng nước tới!” Tiết Quan Hà hưng phấn chạy tới phòng bếp.

Nhạc Thù cũng chạy đi giúp.

“Chưởng quầy, ngoài sân còn có người, nên xử lý như thế nào?” Trương bá lại hỏi.

Lục Kiến Vi nói: “Cũng xử lý như vậy luôn.”

Có mấy kẻ ngoài sân đã chạy đi, một số ít không thể chạy mà cũng không muốn chạy, nhận thức được uy lực tuyệt đỉnh của cao nhân, bọn họ sớm đã đánh mất ý chí chiến đấu.

Hơn nữa, lúc này trở về phục mệnh cũng không tránh khỏi bị quở trách.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp