Vấn đề này đồng thời hiện lên trong đầu tất cả mọi người, khiếp sợ, không thể tin được, sau sững sờ là một nỗi sợ hãi dâng lên, tất cả đều biến thành yên lặng không tiếng động.
Ngay cả Yến Phi đang tập trung đả tọa cũng đột ngột đứng dậy, lưng run rẩy, nổi da gà.
Cao thủ! Cao thủ tuyệt đỉnh!
Hắn ta chưa từng gặp qua cao nhân tiền bối nào có nội lực hùng hậu như biển thế này!
Trường đao phát ra tiếng leng keng yếu ớt, vậy mà bị kích ra đao ý.
"Quá mạnh, thật sự là quá mạnh." Đào Dương đóng cửa sổ lại, ngơ ngác xoay người.
Cảnh tượng quá mức chấn động, hắn đã mất đi khả năng nói, chỉ có thể lặp lại cùng một câu câu.
Ngụy Liễu lộ ra vẻ kinh ngạc.
Kinh sợ, sợ hãi, hoảng sợ không ngừng cuộn trào trong trái tim của kẻ xâm nhập, không ai dám bước tới.
Bọn họ thậm chí không dám tiến thêm một bước, thậm chí ngứa cũng không dám đưa tay lên gãi.
Không ai dám cứu người bị thương.
Lục Kiến Vi một tay chống cằm, nghi ngờ hỏi: “Tại sao không ai động đậy?”
Tiểu Khách: “Ta cũng không biết, có lẽ chưa chuẩn bị xong, ngươi chờ đi.”
“Vậy chờ một lát.” Lục Kiến Vi lại hỏi: “Vừa rồi phạt bao nhiêu tiền?”
Bất cứ ai không vào quán trọ qua lối cửa chính đều bị coi là kẻ xâm nhập, bất kỳ kẻ nào xâm nhập mà không có lý do đều bị phạt tiền.
Khi vật phẩm tấn công được khởi động, Tiểu Khách đã lấy toàn bộ số tiền từ bọn họ.( truyện đăng trên app TᎽT )
“Tổng cộng… ba mươi lăm đồng.” Tiểu Khách khó khăn nói.
Lục Kiến Vi: ? ? ?
“Có lẽ, những đồng tiền này chỉ dùng làm ám khí.”
Nói bóng gió, nếu không ai sử dụng ám khí, nàng thậm chí sẽ không kiếm được một xu. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
“Lỗ rồi, lỗ nặng rồi!” Lục Kiến Vi đau lòng đến thở không nổi: “Ta lỗ nhiều tiền như vậy, chỉ có ba mươi năm đồng tiền, bọn họ nghèo như vậy sao?”
Hệ thống an ủi nàng: “Dù sao cũng là đánh lén, không mang theo tiền cũng là bình thường.”
“Ta chịu gì cũng được nhưng tuyệt đối không chịu thiệt thòi.” Lục Kiến Vi vẻ mặt nghiêm nghị, quan sát cả điểm đèn xanh trên bản đồ: “Bọn họ phái đi chưa tới một phần ba số người, hai phần ba còn lại, vẫn sẽ có một số ít người không sợ chết.”
Hơn nữa, kẻ đột nhập vào nhà trọ không chết, chỉ bị thương nhẹ thôi.
Đồng tiền che mờ mắt người, vì bản đồ kho báu, một số người có thể hy sinh mạng sống của mình.
Từng tầng mây theo gió trôi tới, như vầng trăng trong tấm lụa mỏng nhẹ.
Ánh trăng ảm đạm, màn đêm càng thêm u ám.
Ngoại trừ ánh đèn trên tầng ba của quán trọ và trước cửa, không có ánh sáng nào khác.
Rốt cuộc ngoài tường có người lên tiếng.
“Còn tấn công không?”
Một câu nói nhẹ nhàng lập tức xua tan sự mờ mịt, những kẻ xâm nhập phản ứng lại, bọn họ không thể không chiến mà lùi, như vậy khi trở về sẽ không có cách nào giải thích với thủ lĩnh.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi quá mạnh mẽ, giống như một bức tường không có cách nào vượt qua được khiến bọn họ chần chừ không dám tiến lên.
“Quái vật này rốt cuộc từ đâu ra?” Có người hỏi: “Nhẹ nhàng đánh bay mấy chục người, ngay cả võ sư cấp sáu cũng không làm được điều này đâu phải không?”
“Đừng nói là cấp sáu, kể cả cấp bảy cũng không được.”
“A? Vậy còn thăm dò nữa không?”
“Lợi hại đến đâu cũng phải có giới hạn, kẻ đó có thể đồng thời đánh bay mấy chục người, vậy mấy trăm người thì sao?”
“Chẳng lẽ chúng ta cần liên thủ ư?”