Đến dược thuật và độc thuật, để nắm giữ hàng ngàn loại dược liệu và độc vật một cách thuần thục, nhất định phải mua « bách khoa toàn thư về dược liệu» và « bách khoa toàn thư về độc vật», tổng cộng một ngàn lượng.
Bởi vì « Xuân Thu Dược kinh » là bản sách y thuật rất cao thâm, trong đó chỉ ghi chép triệu chứng và phương pháp trị liệu phù hợp, chỉ dạy chế thuốc và chế độc như thế nào, còn lại trống rỗng.
Về phần người học có thể nhìn hiểu hay không, có thể nhận biết những loại dược liệu và độc vật kia không, nó mặc kệ.
Giống với lúc nàng còn chưa biết một cộng một bằng hai thì đã phải học sách toán học cao đẳng.
Hố, hố quá lớn!
Tiêu hết hai ngàn lượng mà chả làm được trò trống gì.
Sau khi Lục Kiến Vi đạp lên hố, nàng có thể đoán được tương lai của mình, vội vàng đến cột dược liệu để kiểm tra, quả nhiên, giá cả cao ngất ngưởng.
Càng làm người ta tức giận chính là, hệ thống nói dược liệu bên ngoài có chất lượng không cao bằng hệ thống, cùng một số tiền chỉ có thể mua dược liệu kém chất lượng hơn hệ thống mà thôi.
Lục Kiến Vi yên lặng thở dài ở trong lòng.
Cũng may trù nghệ của Tiết Quan Hà đã cứu vớt tâm trạng buồn bực của nàng.
Sau khi ăn điểm tâm, Tiết Quan Hà hào hứng chạy đến trước mặt nàng.
“Chưởng quầy, tối hôm qua ta đã luyện được nội công!”
Khi Lục Kiến Vi đối mặt với hắn thì đã nhìn ra.
Nàng mỉm cười gật đầu: “Được rồi, cần cố gắng thêm. Luyện chưởng pháp tới đâu rồi?”
Tiết Quan Hà ỉu xìu cúi đầu: “Vẫn chưa luyện được.”
“Có thể đi thỉnh giáo Trương bá.”
“Nhưng…” Mặt Tiết Quan Hà lộ vẻ do dự: “Võ công quý báu như vậy, có thể cho người khác xem tùy tiện được sao?” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Trước đó hắn còn tưởng Trương bá, Chu Nguyệt và chưởng quầy cùng môn phái, nhưng ở chung được một khoảng thời gian, hắn phát hiện cũng không phải như hắn nghĩ.
Bởi vì Trương bá và Chu Nguyệt không có chỗ để đi nên mới ở lại quán trọ làm tiểu nhị.
Chưởng quầy dạy võ công cho bọn họ, bởi vì tâm địa nàng thiện lương, là người thẳng thắn hào phóng mà thôi.( truyện đăng trên app TᎽT )
Trong tiềm thức Tiết Quan Hà cảm thấy, hắn là đồ đệ của chưởng quầy, đương nhiên đứng cùng phe, hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ phải bảo vệ võ công của "Bổn môn" không để người ngoài nhìn trộm.
Lục Kiến Vi không vạch trần tâm tư của hắn, cười nói: “Không sao, cũng chỉ là một bản chưởng pháp mà thôi. Nếu như ngươi thật sự không yên tâm, có thể thỉnh giáo thức thứ nhất trước.”
“Ta hiểu rồi.” Tiết Quan Hà cũng thấy có thể làm theo phương pháp này, dù sao bây giờ hắn chỉ cần học được thức nhất.
Hắn chép thức thứ nhất lên giấy, cầm lấy bạc xong rồi mới chạy đi tìm Trương bá.
“Trương tiền bối, vãn bối có thể thỉnh giáo ngài chưởng pháp này hay không?” Hắn thoải mái đưa một trang giấy, còn có một túi bạc vụn.
Trương bá không nói gì, cũng không nhìn túi bạc, chỉ nhanh chóng nhận tờ giấy kia.
Giấy trắng mực đen, chỉ đơn giản có một chiêu thức, lại làm cho mắt lão ấy sáng lên.
Tuyệt, tuyệt, thật tuyệt!
Vốn dĩ lão ấy rất tò mò với việc Lục Kiến Vi dạy chưởng pháp, giờ được nhìn thấy càng kích động khó có thể kiềm chế, lập tức quyết định, chạy đến trước mặt Lục Kiến Vi.
“Chưởng quầy, chưởng pháp này rất tuyệt diệu, cuộc đời này của lão phu ít thấy, không biết…”
“Chờ chút.” Lục Kiến Vi chặn lời lão ấy, ánh mắt nhìn về phía cửa: “Có người đến.”
Nàng nghe hệ thống nhắc nhở, có năm người đến, ba người cấp bốn, một người cấp năm.
Còn có một người, không ngờ đã tới cấp sáu!