Nàng ngẩng đầu lên, tùy ý hỏi: “Với độ giàu có của Tiết gia, nếu thật sự bỏ ra một khoản tiền lớn để theo đuổi võ học thì không phải không ai đồng ý.”
Tiết Quan Hà xấu hổ cúi đầu, nắm chặt lấy đôi bàn tay.
“Thật sự không dám giấu gì, Quan Hà đã có một sư phụ, nhưng…” Tiết Bình Sơn thở dài một tiếng: “Tiền thì bị mất nhưng lại không học được một chiêu thức nào, sư phụ dạy khuyển tử nói rằng khuyển tử không lĩnh hội được, không có thiên phú tập võ.”
Sợ Lục Kiến Vi ghét bỏ, lão ấy giải thích: “Chỉ cần có thể học được một nửa chiêu thức, không cần phải học thật tốt. Dù cho có ngu đến đâu thì cũng không thể nào không học được một chiêu thức.”
Cho dù thật sự không học được thì vẫn còn có một đoạn tình nghĩa thầy trò. Dựa vào đoạn duyên phận này thì sau này nhi tử có gặp chuyện thì cũng sẽ có người chống lưng.
Lục kiến Vi cười mỉm: “Các người không sợ ta lấy tiền rồi mà không làm gì sao?”
“Lục chưởng quầy tính tình sòng phẳng, có là có, không là không. Ngài mở quán trọ ở đây không chỉ là phúc cho bá tánh thôn Lâm Nguyệt mà còn là phúc cho cả thành Vọng Nguyệt này rồi.” Titc Bình Sơn không tiếc khen ngợi.
Lục Kiến Vi suy nghĩ một lát, rồi bất chợt hỏi Tiết Quan Hà: “Ngươi biết nấu cơm không?”
“Biết! Ta biết”
Lục Kiến Vi gật đầu nhẹ: “Ta sẽ không nhận đồ đệ. Nhưng…”
Hai cha con Tiết gia hồi hộp, mở to hai mắt.
“Nếu Tiết công tử không chê thì có thể ở lại quán trọ. Ta sẽ tự dạy hắn võ nghệ. Còn hắn có thể học được gì thì còn phải xem bản thân hắn.”
Tiết Quan Hà xúc động, mặt đỏ bừng lên. Hắn đứng phắt dậy khiến cho chiếc ghế đổ xuống sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.
Hắn đi nhanh tới trước mặt Lục Kiến Vi rồi quỳ mạnh xuống đất, cúi đầu lạy, rưng rưng nước mắt, trịnh trọng nói: “Sư phụ!”
Lục Kiến Vi thở dài: “Ta đã bảo không nhận đồ đệ.”( truyện đăng trên app TᎽT )
Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
Trên thế giới này, giữa thầy và trò thật sự có rất nhiều quy của. Lục Kiến Vi không muốn trở thành một người mẹ phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời người khác.
Tiết Quan Hà mím môi nói: “Sư phụ! Sau này đồ nhi nhất định sẽ hiếu thảo với người. Nếu người không thích ta gọi là sư phụ thì ta sẽ không gọi nữa. Nhưng ở trong lòng ta, ta đã coi người là sư phụ rồi.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Lục Kiến Vi: “...”
Thôi thôi, tùy hắn vậy.
“Ngươi ngồi trước đi.”
Chờ Tiết Quan Hà quay lại chỗ ngồi, nàng mới tiếp tục nói: “Ngươi thích loại võ kỹ nào? Kiếm pháp, đao pháp... Ngươi có thể chọn một cái. Tất nhiên, nếu ngươi học nhanh thì cũng có thể học cùng lúc nhiều loại.”
Vừa nói lời này ra, cả bốn người đều im lặng.
Lục Kiến Vi nhướng mày: “Có vấn đề gì sao?”
Chu Nguyệt phá vỡ bầu không khí im lặng: “Chưởng quầy tỷ tỷ, thật sự có thể chọn bất kỳ loại nào sao? Võ kỹ nào tỷ cũng có?”
Lục Kiến Vi: “Tại sao lại không thể?”
Bốn người: “...”
Ngay cả các tông phái lớn trong giang hồ cũng không được tùy ý sử dụng các loại võ ký.
Rốt cuộc quán trọ Bát Phương có địa vị gì?
Cha con Tiết gia càng ngày càng thấy mình nhặt được bảo bối, bái là sư phụ thật đáng giá!
Tiết Quan Hà xúc động quá mức, nói ra câu đáng sợ nhất cuộc đời: “Chưởng quầy, ta không biết mình hợp với loại nào, ta có thể thử được không?”
Trương Bá: “...”
Chu Nguyệt: “...”
Đang ra chợ mua bán đồ ăn sao mà còn muốn chọn một.
Dù võ ký có nhiều loại cũng không thể để xảy ra tai họa như vậy, nhất định Lục chưởng quầy sẽ không đồng ý.
Lục Kiến Vi nghe thấy vậy liền nói: “Cứ tự nhiên. Nhưng trước mắt, ta chỉ có kiếm pháp, đao pháp, chưởng pháp, phần còn lại của võ kỹ cần phải tốn chút công sức.”
Ngay lập tức, Tiết Bình Sơn nói: “Có gì yêu cầu cứ việc sai bảo, Tiết mỗ có thể làm thì nhất định sẽ làm được.”
“Thu nhập các võ kỹ khác nhau thì sẽ có chút phiền phức.” Nàng dịu dàng nói.
Tiết Bình Sơn hiểu ý: “Quan Hà có thể ở lại quán trọ để học võ nghệ cùng Lục chưởng quầy, Tiết mỗ vô cùng cảm kích. Ngày mai, chắc chắn sẽ dâng lên quà nhập học, hy vọng Lục chưởng quầy sẽ không từ chối.”
Lục Kiến Vi mỉm cười nói: “Ông chủ Tiết thật khách khí.”
Nói xong, chủ và khách đều rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Tiết Bình Sơn lên xe ngựa rời đi, để Tiết Quan Hà ở lại. Thiếu niên rất có mắt nhìn, nhanh chóng thu dọn bát đũa.
“Tiểu Tiết.” Lục Kiến Vi đi từ lầu 3 đi xuống, cầm theo hai quyển sách, gọi hắn lại gần: “Một quyển là tâm pháp rất thích hợp với căn cốt của ngươi. Ngươi phải chăm chỉ tu luyện. Một quyển khác là chưởng pháp, ngươi luyện trước đi, có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi Trương Bá, lão ấy là cao thủ chưởng pháp.”
Trương bá nghe thấy vậy, trong lòng ngứa ngáy không kiềm chế được.
Không biết so với Liệt Phong Chưởng của lão ấy sẽ như thế nào?
“Đa tạ chưởng quầy!” Tiết Quan Hà vui vẻ ôm lấy quyển sách trở về phòng nghiên cứu, đi chưa được mấy bước lại quay lại hỏi: “Chưởng quầy, ta ở đâu?”
Lục Kiến Vi đang đi lên lầu cũng không ngoảnh lại.
“Phòng thứ hai của tầng một. A Nguyệt, ngươi đi sắp xếp cho hắn.”
Nàng nhanh chóng đi lên món quà mà cha con Tiết đưa tới.