Khi anh bị kéo xuống nước, mọi âm thanh bên tai đều biến mất, chỉ còn lại tiếng nước chảy.
Mà tất cả những thứ này xảy ra quá đột ngột, thậm chí anh còn chưa kịp nín thở, bị uống mấy ngụm nước.
Khương Sở che miệng, cảm nhận được một đôi tay lạnh lẽo vừa đang ôm lấy anh từ phía chính diện và giữ phía sau đầu anh ấy.
Anh cố gắng mở mắt nhưng chẳng nhìn thấy thứ gì cả.
Ngay cả nước cũng không thể nhìn thấy, đôi mắt anh không thể bắt được một tia sáng nào, hoàn toàn chìm trong bóng tối, giống như đã bị mù rồi.
Có thứ gì đó cọ vào dái tai của anh, dường như có chút khó chịu, có cảm giác mát lạnh và ẩm ướt bao phủ phía sau gáy tai của anh.
Khương Sở rùng mình mạnh một cái.
Anh biết bản thân vẫn đang bị chìm xuống, không biết lý do gì mà cái bồn tắm này lại sâu đến như vậy, dường như là một cánh cửa bước vào một thế giới khác chưa biết tên gì.
Gần như nghẹt thở.
Khương Sở có thể cảm nhận được lồng ngực của mình đang bị bóp chặt, đang từng chút một mất đi lượng oxy còn lại, nhưng anh thậm chí còn không thấy được thứ gì đang tóm giữ lấy mình, cũng không sờ được hình dáng của nó, càng đừng nói…ngăn chặn hành động của hắn ta.
Chỉ có dòng nước chảy lọt qua những ngón tay của anh.
Anh thốt lên từ “cút” một cách ngắt quãng, liền nghẹn uống vài ngụm nước.
Mặc dù cơn đau đã được ngăn chặn bảy mươi phần trăm, nhưng áp lực của nước khiến anh cuộn tròn khó chịu.
Có người hỏi bên tai của anh: “Ngươi đồng ý không?”
Đồng ý cái gì?
“Ta…không…” Anh còn chưa trả lời xong, thì đã nghe hệ thống đưa ra lời cảnh cáo sắc bén.
[Cảnh báo! Giá trị lý trí của người chơi giảm xuống còn bảy mươi phần trăm! Khi giảm xuống mức không, người chơi sẽ mất mạng!”
[Giá trị lý trí còn lại: Ba mươi phần trăm]
Khương Sở đã nhìn thấy giá trị này trên bảng giao diện trò chơi, có lẽ tương đương với thanh sức khỏe.
Chỉ có điều anh ở lại nơi này lâu như vậy nhưng chưa từng bị tổn hại, xém chút anh còn xem nó chỉ là thanh trang trí trên giao diện.
Bây giờ anh chỉ trả lời một câu hỏi mà mất đi bảy mươi phần trăm giá trị ư?
“...Ngươi có đồng ý không?”
Giọng nói đó vẫn đang hỏi, Khương Sở y như cũ vẫn trả lời: “Ta không…”
[Cảnh báo! Giá trị lý trí của người chơi còn hai mươi phần trăm]
Thực hiện: Clitus x T Y T
Khương Sở vẫn đang giằng co với hắn.
Dù sao ngạt thở cũng sẽ chết, mất hết thanh máu cũng sẽ chết, tệ nhất thì anh sẽ phải tải lại tập tin, anh còn sợ không thành ư?
“Ta không.”
Anh trả lời rất rõ ràng, cảm xúc trong đôi mắt đen láy đông cứng từng tấc, dường như bị bao phủ bởi một màn tuyết.
Thứ ở trong bóng tối thở dài một hơi, dường như thỏa hiệp rồi cho anh một hơi thở, sau đó đưa anh ra khỏi mặt nước.
Lúc mới nổi lên trên bề mặt nước, Khương Sở hít một hơi thật sâu, hai tay chống lên trên bồn nước, áo choàng trên người đã hoàn toàn ướt đẫm, treo lỏng lẻo trên cơ thể anh.
Anh vừa ho vừa trèo ra khỏi mặt nước, khi anh quay đầu nhìn lại, suối nước nóng đã trở thành một bể bơi bình thường, độ sâu chỉ khoảng chừng đến thắt lưng của anh.
Vị quốc vương nhỏ lại một lần nữa tức giận, phòng tắm dành riêng cho quốc vương đã bị phong tỏa rồi, bất cứ ai cũng không được phép đến gần.
Quốc vương còn đưa ra một yêu cầu kỳ lạ, nói sau này tắm rửa chỉ dùng vòi hoa sen.
Anh cho rằng chỉ có thể dùng vòi hoa sen của thời hiện đại mới đảm bảo được an toàn, nhưng thời đại này đương nhiên không thể làm ra được thứ này, sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, quốc vương miễn cưỡng đưa ra một quyết định.
Anh không tắm nữa.
Dù sao ở nơi này cũng là trong trò chơi, mọi thứ của cơ thể đều là dữ liệu, lại không đổ mồ hôi.
Nhưng quyết định của anh lại khiến cho hai cung nữ sầu đến muốn rụng hết tóc.
“Bệ hạ, ngài như thế không được, bảy ngày sau người thành niên rồi…” Người cung nữ lớn tuổi do dự nói: “Chuyện này sẽ không tốt cho việc ngài nhận lời chúc phúc từ các vị thần.”
Khương Sở ngồi trên ngai vàng với vẻ mặt nghiêm túc, không quan tâm đến lời cung nữ nói.
Ngay cả sự tồn tại của nước thánh và mũi tên bạc cũng không cách nào trục xuất được, chỉ có thể là ác quỷ cấp cao, thậm chí là ác quỷ trong truyền thuyết.
Anh luôn có cảm giác mục tiêu của nhiệm vụ ẩn giấu trong ba người kia.
Nhưng rất đáng tiếc, đêm hôm đó không có ai trong ba người họ ở trong hoàng cung, ngay cả giáo hoàng cũng bị anh chọc giận đến bỏ đi, căn bản không thể mượn cơ hội này để xác nhận thân phận.
Huống hồ con ác quỷ đó hình như đang nhắm vào anh, rốt cuộc là nhìn trúng chỗ nào của anh chứ? Muốn đạt được thứ gì từ trên người của anh ấy.
Lẽ nào thể chất của người chơi lại cực kỳ thu hút quái vật ư?
Suy nghĩ của anh ngày càng lệch hướng, hoàn toàn không chú ý đến sự vắng mặt của quản gia, người mà thường ngày luôn đứng sau lưng anh như một chiếc bóng.
Người cung nữ trẻ tuổi rụt rè cầm một đôi ủng bước đến, tiến gần về phía anh, giúp anh mang vào.
Một đôi tay khác mang găng tay viền sắt màu vàng trắng, chặn lại trước mặt nàng ta.
Công tước từ phía sau lưng bước đến, dịu dàng nhìn quốc vương nói: “Để ta giúp ngài thay.”
“Ai cho ngươi vào đây?” Quốc vương nhỏ chau mày, rụt người về phía sau: “Quản gia đâu? Không phải ta đã nói không cho ai vào quấy rầy rồi sao?”
Verland nói: “Ta vốn không nhìn thấy quản gia.”
Trong ánh mắt quốc vương vượt qua một tia kinh ngạc, dường như rất bối rối, mà công tước đã quỳ một gối xuống, cẩn thận nắm lấy chân anh, giúp anh mang ủng vào.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Bắp chân của anh vốn đã rất cân đối rồi, chỉ che phủ một lớp cơ mỏng, sau khi mang ủng vào càng trở nên thon dài hơn.
Sau khi công tước buộc xong dây giày, quốc vương nhỏ đã thu chân lại.
“Mấy ngày hôm nay người đi làm gì vậy?” Anh thu mình lại trong chiếc áo choàng lớn màu xanh đậm, từ trên cao nhìn xuống hắn ta.
Công tước hiểu lầm anh đang quan tâm mình, che lấy lòng ngực mình, nở nụ cười tràn đầy yêu thương: “Mấy ngày nay không thể ở bên cạnh bảo vệ bệ hạ, ta rất xin lỗi.”
“Ta chỉ là vướng vào một số rắc rối trong lãnh địa mà thôi, nhân tiện cũng đã thu được một mật báo.”
“Mật báo ư?”
Verland dùng ánh mắt biểu thị xung quanh còn có người khác.
Sau khi Khương Sở cân nhắc thì đã cho những người khác lui xuống, cung nữ cũng rời đi sau cùng rồi đóng cửa lại.
“Bệ hạ.” Sắc mặt của hắn ta vô cùng nghiêm trọng, còn có chút hưng phấn khó hiểu: “Thân vương Arnold đã bắt đầu đóng binh rồi.”
Quả nhiên, người không thể sống an phận đã bắt đầu hành động rồi.
Khương Sở đã dự liệu trước sớm muộn gì thân vương cũng sẽ chĩa mũi dao vào hoàng thất, không ngờ tới lại sớm như vậy.
Hơn nữa theo như Verland nói thì thân vương đã từ bỏ đức tin rồi, đã đi nương nhờ ác quỷ, kỵ sĩ của hắn ta đều bị dính lời nguyền của ác quỷ, trở thành quái vật rồi.
Vào lúc như thế này, thân vương lại có tâm tình mời anh đi đến lâu đài của hắn ta, hắn ta muốn tặng cho quốc vương một món lễ vật quý hiếm.
Trời hôm nay mưa nhẹ.
Khương Sở lại một lần nữa ngồi trên xe ngựa.
Không ai ngăn cản anh, công tước cũng chỉ mỉm cười nhìn anh rời đi.
Khương Sở cảm thấy có chút kỳ lạ, cuối cùng đành viết một lá thư xin lỗi vụng về, coi như là cúi đầu trước giáo hoàng, nhờ hắn ta giúp mình giám sát công tước.
Không có lý do gì mà không đồng ý giám sát tình địch của mình, giáo hoàng rất nhanh đã cho anh một lời hồi đáp tích cực, còn gửi kèm với lá thư tặng cho anh một mặt dây chuyền, trên mặt dây chuyền là một chiếc vương miện nhỏ được làm bằng thủy tinh màu.
Giống như cửa sổ kính đầy màu sắc của nhà thờ, cũng có thể nhìn thấy “thần tích” dưới ánh mặt trời.
Xe ngựa cứ thế lao thẳng về phía lâu đài của thân vương.
Khác với lần trước, lần này Khương Sở không dẫn theo cung nữ, không đem theo kỵ sĩ, chỉ có một người giữ ngựa được huấn luyện bài bản đi theo để bảo vệ an toàn cho anh, khi cần thiết, người giữ ngựa có thể chết vì quốc vương, là một người lính hy sinh xuất sắc.
Hành động lần này của anh quá táo bạo.
Nhưng chỉ có cách mạo hiểm, mới có thể khiến anh có được thứ mà anh muốn.
“Hệ thống, dự báo thời tiết.” Anh triệu hồi giao diện của trò chơi.
Đêm hôm nay trời nhiều mây.
Anh rất nghi ngờ công tước và thân vương đã đạt tới một ký kết ngầm ở mức độ nào đó, nhưng giáo hoàng không có tham gia, về phần lý do, có thể vì bọn họ cảm thấy giáo hoàng là một biến số, có thể khiến cho họ bị lỗ sạch vốn.
Chuyện này có thể liên quan đến thân phận của bọn họ, cũng có thể liên quan đến sự giả tạo của giáo hoàng.
Cho nên tạm thời mà nói, bước đầu loại trừ khả năng giáo hoàng chính là ác quỷ, trở thành NPC duy nhất mà anh có thể tin tưởng.
Đương nhiên, anh tin rằng sự liên minh giữa công tước và thân vương không thể nào bền chặt, có thể công tước muốn đâm sau lưng hắn ta, dù sao công tước cũng đã báo trước cho anh biết, nhắc nhở cho anh biết chuyện thân vương đang đóng binh.
Anh rất tò mò, thân vương sẽ dùng cách gì để đâm lại công tước.
Xe ngựa cao quý từ trong màn mưa hiện ra, con ngựa ngang ngược và hung dữ lúc này lại yên lặng đến lạ thường, từng cánh cửa của lâu đài khổng lồ lần lượt được mở ra, khiêm tốn đón mời vị khách quý này.
Một bàn tay trắng nõn lạnh lùng vén rèm cửa, người trong xe ngựa vốn dĩ không muốn tạo ra quá nhiều sự thần bí, rất nhanh đã lộ diện dung mạo của mình.
Chiếc áo choàng dài màu xanh đậm trải xuống đất, khiến thân hình của quốc vương càng nhỏ bé hơn.
Tuy nhỏ nhắn, nhưng lại là một con dao găm tẩm thuốc độc.
“Yến hội?” Quốc vương nhỏ nhướng mày: “Sao ta không biết yến hội có thể yên tĩnh đến như vậy?”
Thân vương đứng trên bậc thang, hơi cúi người, vươn tay về phía anh, tâm trạng vui vẻ nói: “Đương nhiên là bởi vì, ngoại trừ bệ hạ, không ai có đủ tư cách nhận được lời mời của ta.”
Vị quốc vương trẻ phớt lờ bàn tay của hắn ta, ngang nhiên đi ngang qua hắn ta.
Arnold cũng không khó chịu, thật sự bây giờ không còn cái gì có thể chọc giận được hắn ta nữa, tâm trạng của hắn ta tốt đương nhiên là bởi vì quốc vương đã tiến vào lâu đài.
Đại điện, bộ đồ ăn trang trí bằng bạc và châu báu sáng chói, trên tường treo các bức tranh sơn dầu vẽ các tộc trưởng trong gia tộc, ánh mắt của bọn họ đồng thời dán chặt vào cánh cửa lớn, hai chiếc bàn dài bên dưới kéo dài đến cuối, rượu trong suốt từ trên tháp thủy tinh đổ xuống, trong rất sang trọng nhưng trụy lạc.
“Trông cũng được.” Khương Sở nở một nụ cười giả tạo: “Bốc ra mùi người giàu mới nổi.”
Sắc mặt của thân vương đột nhiên tối sầm lại.
Khương Sở cảm thấy khả năng chọc giận người khác của mình rất ấn tượng, anh khá hài lòng.
Dù sao anh cũng không phải đến đây để hưởng thụ.
Không biết từ nơi nào bắt đầu truyền đến tiếng nhạc violon, anh đi theo tiếng nhạc, nhìn thấy hai người hầu trong góc, đang chơi đàn violon một cách máy móc.
Anh muốn đi qua đó xem cho rõ, nhưng bị thân vương cản lại.
“Nếu ngài đối với tất cả những thứ này đều không có hứng thú, vậy để ta dẫn ngài đi xem món lễ vật dành cho ngài nhé.”
Quốc vương đi được vài bước: “Trong lâu đài đã mua gương mới rồi sao?”
Thân vương khó hiểu dừng bước chân lại: “Đúng vậy.”
Không lẽ không để cho người khác dùng gương sao?
“Ta không muốn nhìn thấy, đều đập hết đi.” Anh bắt đầu tìm chuyện gây rối.
Nụ cười trên mặt thân vương có chút không kìm nén được, nhưng vẫn gọi người hầu đến đập gương đi.
“Còn nữa, những nơi có nước đều phong tỏa lại, bao gồm cả đài phun nước trong sân.”
Thân vương hít một hơi thật sâu, cũng dựa theo lời đó mà làm.
“Ngài còn có yêu cầu gì không?”
“Hết rồi.” Tâm trạng của Khương Sở vui vẻ hơn rất nhiều: “Ngây ra đó làm gì? Dẫn đường đi, quà của ta đâu?”
Nụ cười trên mặt của thân vương không còn treo được nữa, miễn cưỡng nói vâng một tiếng rồi dẫn đường đi trước.
Gây rối NPC lại trở thành một thú vui hiếm hoi của anh vào lúc này.
Hai người dừng lại bên ngoài một căn phòng, chỗ này dường như là nơi sâu nhất ở tầng này, hai ngọn nến được đặt ở hai bên cửa, chiếu sáng vết máu trên cửa.
Sau khi cánh cửa mở ra, đột nhiên thân vương Arnold vui vẻ cười tươi: “Chính là đây, món quà mà ta tặng cho ngài, con mồi hung ác nhất mà ta đã bắt được.”
Bị treo trên tường, lòng ngực bị đóng đinh, máu màu xanh lá chảy ra không ngừng, khuôn mặt hung dữ, có móng vuốt và hàm răng sắc nhọn.
Khương Sở toát mồ hôi lạnh.
Hóa ra trong đêm hôm đó, con quỷ bò ngoài hoàng cung nhìn chằm vào anh chính là nó.
Điều mà mọi người không ngờ tới là sau khi nhìn thấy Khương Sơ, đột nhiên ác quỷ phát ra một tiếng kêu chói tai và man rợ, muốn thoát khỏi sự kìm hãm trên tường, lao vào hai người bọn họ.