Trong lòng của Khương Sở liền nhắc đến: “Đập.”

“Lập tức đập ngay.”

Hai cung nữ nhìn nhau, sau cùng vẫn phải làm theo mệnh lệnh phân phó của quốc vương.

Hơn nữa sự thật nói rõ, còn quá sớm để anh yên tâm, đêm khuya trong trò chơi kinh dị chính là thời điểm nguy hiểm nhất.

Khi anh đang đi trong hành lang, nhìn thấy bóng đen kỳ lạ bò trên cửa sổ, xém chút bị nứt.

Thứ dính trên cửa sổ, giống như người nhưng lại không giống người, hắn ta có một cái miệng to kỳ lạ, để lộ những chiếc răng nanh và chiếc lưỡi dài trong miệng, móng vuốt của hắn ta bám chặt vào tường, trong ánh mắt lộ ra vẻ tham lam độc ác.

Tuy nhiên đợi đến khi anh chớp mắt lần nữa, con quái vật đó đã biến mất.

Cảm giác bị theo dõi như thế này, vẫn luôn tồn tại từ khi anh bước vào lãnh địa của thân vương Arnold, không ngờ tới thứ xấu xí này lại đang theo dõi anh.

“Bệ hạ!” Hai cung nữ khó hiểu nhìn anh.

“Không có gì.” Khương Sở không cử động, bình tĩnh thả lỏng tay.

Trong tay anh có một cung tên được làm bằng bạc, là thứ anh đã yêu cầu từ chỗ của giáo hoàng, có thể diệt trừ ác quỷ.

Xảy ra loại chuyện này, tâm tình tắm rửa cũng không còn nữa, anh cho tất cả người hầu lui xuống, tự mình trở về phòng.

Sau đó anh nằm trên giường đến nửa đêm, nhưng lại không xảy ra bất cứ chuyện gì, trong đầu anh không ngừng đan xen cảnh tượng người trong gương nói những lời không phát ra tiếng với anh và bóng đen quái dị bò trên cửa sổ.

Đợi đến khi trời sáng, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Đêm nay rất yên bình, không xảy ra chuyện gì.

Anh cảm thấy nước thánh khiến cho con quái vật đó không cách nào vào đây được, người ở trong gương tạm thời vẫn không biết được là thứ gì, cũng không biết liệu nó có thể thông qua cách nào khác để xuất hiện, chung quy lại nó giống như một quả bom hẹn giờ.

Những ngày sau đó cũng gần như rất yên bình, không phát sinh thêm chuyện kỳ lạ nào, công tước biến mất khỏi tầm mắt của Khương Sở trong mấy ngày này, nghe nói là ra ngoài xử lý việc ở lãnh địa của mình.

Trong thời gian này chỉ còn lại một NPC quan trọng ở bên cạnh anh.

Xét theo giác quan của Khương Sở, giáo hoàng là người trầm tính nhất, tuy rằng hắn cũng đã bày tỏ tình cảm với anh, nhưng vẫn luôn rất kiềm chế, khi chỉ có hai người mặt đối mặt với nhau, hắn ta luôn cúi mắt xuống.

Có lúc ngay cả cung nữ của anh cũng phải cảm thán: “Tình yêu đơn phương của giáo hoàng thật đáng thương.”

Nghe thấy lời này của cô ta, Khương Sở đáp lại bằng cách lật trang sách trong tay.

Đáng thương sao? Cũng có lẽ thật như vậy.

Nhưng anh vẫn rất ghét giáo hoàng, cảm xúc này rất kỳ lạ, anh luôn có thể cảm nhận được…sự giả dối của giáo hoàng.

“Ngài đang suy nghĩ gì vậy?” Đôi mắt màu vàng tròn như ánh trăng nhìn anh, kèm theo một nụ cười, một đôi tay ở phía trên, kéo cuốn sách ra khỏi anh.

Quả nhiên quốc vương nhỏ bị khó chịu rồi: “Trả cho ta, ai cho phép người lấy đi?”

Giáo hoàng mím môi cười: “Đọc sách ở nơi thiếu ánh sáng không tốt cho mắt đâu.” Nhất là với đôi mắt đẹp như thế này.

Quốc vương nhỏ đứng dậy dẫm lên đôi bốt nhung hưu màu xanh đậm, đứng đến dưới cằm của hắn ta, vươn tay ra lấy lại cuốn sách của mình, xoay người trở về vị trí của mình, thậm chí còn tranh thủ trợn tròn mắt nhìn hắn ta.

Giáo hoàng mỉm cười rồi lắc đầu.

Hắn ta nhìn thấy bìa sách trên tay của Khương Sở, đó là phần giới thiệu về cửa sổ kính trên phần mái vòm của nhà thờ, thuận thế hỏi: “Bệ hạ có hứng thú với mấy thứ thần tích này sao?”

Thông thường mái vòm của nhà thờ được phủ bằng kính màu, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào kính, có thể tạo ra hiệu ứng rực rỡ và bắt mắt, cho dù là thưởng thức hay cầu nguyện đều khiến cho tâm tình của con người trở nên bình tĩnh, vì vậy được một số tín đồ gọi là thần tích.

Khương Sở vẫy vẫy sách trên tay: “Trong sách nói, thần tích sẽ trở nên thần kỳ hơn khi được tắm dưới ánh trăng sáng ban đêm.”

Ludwig mỉm cười gật đầu: “Ngài muốn xem không?”

“Ngươi có thể dẫn ta đi xem không?” Trong ánh mắt quốc vương nhỏ lộ ra vẻ xảo quyệt.

Ánh mắt của Ludwig vô cùng dịu dàng: “Chỉ cần ngài muốn.”

Khóe môi của quốc vương nhỏ hơi cong lên: “Vậy thì tối nay đi.”

Không uổng công anh ngồi đây tạo dáng của buổi chiều với bìa sách, cuối cùng cũng có thể khiến hắn ta nhìn thấy được bìa sách trên tay anh, mới thuận thế nói về chủ đề này.

Mặc dù giao diện trò chơi trong trò chơi này rất vô bổ, nhưng cũng may còn có một số chức năng có thể dùng, đó là dự báo thời tiết và nhiệt kế.

Tối hôm nay tuyệt đối trời rất âm u.

Trong tay giáo hoàng cầm một chiếc bình nhỏ làm bằng bạc, trà xanh đều đặn rơi vào tách trà.

Khương Sở nhấp một ngụm trà, lại bắt đầu gây rối khi không có gì để làm: “Nước thánh có thể uống không?”

Tay Ludwig hơi run, vài giọt trà rơi xuống bàn, hắn ta ngẩng đầu lên, sắc mặt kỳ quái: “Mặc dù là nước thánh…”

Khương Sở cũng nhìn chằm hắn, muốn xem thử hắn nói cái gì.

“Nhưng nó…chưa được khử trùng.” Ludwig nói.

Khương Sở: “...”

Đây là từ ngữ nên xuất hiện trong nền văn hóa của thời đại này sao? Khử trùng? Lấy cái gì khử trùng, dung dịch tẩy trắng ư?

“Ta còn có một câu hỏi.” Khương Sở dựa lên đệm, nghịch mũi tên bạc trong tay: “Thứ này có thể sản xuất không?” Anh đang suy nghĩ sản xuất cho mỗi người trong hoàng cung một bộ.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Giáo hoàng mất bình tĩnh trước câu hỏi của anh: “Đương nhiên là không thể, mũi tên bạc có thể tiêu diệt ác quỷ, trong giáo hội chỉ có hai cái, cái còn lại đã bị hỏng rồi.”

“Vậy nó có thể giết chết những thứ không tồn tại không?” Khương Sở nói: “Ý ta nói, những thứ không có hình dáng.”

“Linh hồn sao?” Giáo hoàng suy nghĩ, mỉm cười đưa ra một câu trả lời chắc chắn.

“Nếu là linh hồn tà ác, đương nhiên có thể bị giết chết, ngài chỉ cần nhắm chuẩn vào tim của chúng là được.”

Quốc vương nhỏ rất hài lòng với đáp án này, nhấp một ngụm trà do hắn ta pha, sau đó anh đứng dậy, định rời đi.

Cũng chính vào lúc này, đột nhiên tầm nhìn trước mắt anh trở nên mơ hồ, phải bám chặt vào bàn để không bị ngã xuống, tách trà tinh xảo rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.

“Bệ hạ?”

Trước khi ngủ thiếp đi, anh chỉ muốn mình không ngủ quên trước mặt NPC mấu chốt này.

Nhưng anh không thể ngăn được, cho dù có căm ghét thì cũng như vậy.

Sau cùng anh chỉ cảm nhận được mình đã rơi vào một vòng tay lạnh lẽo.

Khi chứng ngủ rũ tấn công, Khương Sở rất hiếm khi nằm mơ, càng đừng nói tới là ác mộng.

Nhưng lần này anh vậy mà nằm mơ.

Anh mơ thấy bản thân bị kẹt lại ở trong trò chơi, một đống thứ không biết là cái gì đang bao quanh anh, nói muốn ngủ cùng anh, kết hôn cùng anh, còn muốn ôm anh, anh muốn rút khỏi trò chơi, kết quả phát hiện trò chơi không thể đăng xuất được.

Không thể đăng xuất được, nghĩa là anh không có cách nào thoát khỏi trò chơi.

Kỳ lạ là hệ thống trò chơi chỉ gợi lên thông tin cốt truyện chính trong đầu của anh, bắt anh cưới cô dâu, bằng một giọng nói trầm nghe vô cùng phẫn nộ, Khương Sở cảm thấy rùng mình.

Sau đó anh dựa vào ý chí kiên cường, lần đầu tiên anh chủ động thoát khỏi giấc ngủ say.

Anh ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng sách, vẫn còn chưa định thần lại, miệng hơi hé ra, thở hổn hển.

Trên người anh đắp một chiếc chăn lông ngỗng màu xám, còn có một chiếc áo choàng màu đỏ trắng, dường như là sợ anh lạnh.

Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, anh đã ngủ từ chiều đến tối.

Tâm trạng của anh rất không tốt, anh lấy tay đỡ nhẹ trán.

Vốn định xác nhận xem giáo hoàng có phải là ác quỷ hay không, kết quả bây giờ đã chắc chắn bỏ lỡ cơ hội rồi, cũng không biết lần sau trăng sáng là khi nào, hơn nữa cũng rất khó tìm được lý do đơn độc ở cùng với hắn ta.

Anh vậy mà lại ngủ thiếp đi vào một thời điểm quan trọng như vậy.

Đột nhiên căn phòng sáng lên, cách đó không xa xuất hiện một ngọn nến, chiếu sáng người ngồi sau chiếc bàn.

“Bệ hạ, ngài ngủ có ngon không?” Trong tay Ludwig đang cầm cuốn sách, lúc này đang ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm đến mức dường như có thể nhấn chìm người khác.

Khương Sở mới cúi đầu, phát hiện thứ đắp trên người của mình là áo choàng của giáo hoàng.

Anh có chút ngạc nhiên, đối phương vậy mà vẫn chưa đi.

Có điều rất nhanh anh đã nhớ ra bản thân mình muốn làm gì, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này vừa hay ánh trắng đang treo trên bầu trời, phát ra ánh sáng yếu ớt, một đám mây đen lớn kéo tới, vừa đúng vào thời khắc này, ánh sáng của mặt trăng hoàn toàn bị che phủ.

Cả một bầu trời tối tăm.

Khương Sở quay đầu nhìn ai đó xuyên qua ngọn nến, nhưng lúc này đối phương lại quay lưng đi.

“Giáo hoàng.” Giọng của Khương Sở bình tĩnh: “Ngươi đang làm gì vậy?”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Hửm? Sao thế?” Hắn ta lại lật một trang sách.

“Ngươi quay qua đây, nhìn ta.”

Đột nhiên bóng hình của giáo hoàng chợt cứng đờ, Khương Sở càng nghi hoặc, trong lòng cũng bắt đầu trở nên cảnh giác, lặng lẽ cầm mũi tên bạc trong tay.

Anh nghe thấy tiếng cười nhẹ, có thứ gì đó bất lực và không thể nói rõ được.

Khương Sở gia tăng cảnh giác, sẵn sàng đăng xuất khỏi trò chơi bất cứ lúc nào.

Anh muốn vượt qua màn của trò chơi mà không để lại bất cứ bóng tối tâm lý nào, mặc dù thật đáng tiếc là sau khi đăng xuất thì tiến độ của trò chơi sẽ bị xóa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng dưới ánh nhìn của anh, giáo hoàng quay người lại.

Vẫn là đôi mắt màu vàng nhạt y như cũ.

Khương Sở nhắm mắt lại, không biết là thất vọng hay đang thả lỏng.

Một NPC nào đó mở lời: “Ngài thất vọng rồi ư? Tại sao nhìn thấy ta lại thất vọng rồi?”

Khương Sở cảm nhận được người đó đang đến gần, giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trên.

“Người mà ngài muốn nhìn thấy là ai?” Hơi thở lạnh lùng dần tiến đến gần: “Ngài đang nhìn ai xuyên thấu qua ta?”

Khương Sở mở mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, lúc này khoảng cách hai người rất gần.

Nhưng anh rất bình tĩnh, chỉ cần nghĩ rằng NPC lại bắt đầu phát bệnh.

“Là công tước, hay là thân vương? Hay là nói, còn có ai khác?” Ludwig tiến tới gần hơn nữa.

[Bạn lựa chọn ai?]

[A. Công tước]

[B. Thân vương]

[C. Người khác]

Dấu chấm hỏi của Khương Sở dường như tràn ra đầy màn hình, đây cũng có thể lựa chọn sao?

Đôi mắt đen tuyền của quốc vương nhỏ đầy ủ rũ, dường như khó chịu vì sự vi phạm của mình.

Giáo hoàng đang chờ quốc vương bảo hắn ta cút, nhưng quốc vương vậy mà lại mỉm cười rồi.

“Ta đương nhiên là đang nghĩ đến quản gia của ta.”

Giáo hoàng không nói lời nào, nhìn có vẻ như cũng bị sốc trước câu trả lời của anh.

Sắc mặt của hắn trông có vẻ kỳ lạ, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng sau cùng cũng chỉ nhìn anh với ánh mắt sâu thẳm, sau đó quay người rời đi.

Khương Sở từ cửa sổ nhìn thấy ở bên ngoài có một chiếc xe ngựa rời đi khỏi hoàng cung, mới hạ rèm cửa sổ xuống.

Hai cung nữ đi vào nhắc nhở anh tắm.

Cung nữ nhỏ tuổi lo lắng nói: “Lúc nãy dường như giáo hoàng điện hạ đã rất tức giận mà rời đi…”

Quốc vương thờ ơ nói: “Đừng quan tâm hắn, ta chính là cố ý làm như vậy.”

“...” Hai người họ đều ngừng đặt câu hỏi.

Chọc giận NPC, còn loại trừ đi một ứng viên ác quỷ, càng quan trọng hơn là hoàng cung không còn gương, nước thánh được rải rồi, quỷ cũng không thể chạy vào, chỉ cần anh không đi ra ngoài, đại khái là được an toàn, bây giờ tâm trạng của Khương Sở rất tốt.

Bể tắm dành riêng cho quốc vương là một suối nước nóng nhân tạo, bên cạnh có những chiếc ly thủy tinh và bình rượu tinh xảo, các đồ trang trí và đèn chùm lộng lẫy.

Khương Sở từ chối sự phục vụ của cung nữ, tự mình thay đồ tắm, sau đó nhúng tay vào nước để kiểm tra nhiệt độ.

Qua làn nước trong suốt, anh thật sự không thể nhìn thấy đáy nước.

Bây giờ anh đang hoài nghi tại sao nước trong bồn tắm lại sâu đến như vậy, đột nhiên cảm thấy trong nước có người đang nhìn anh.

Anh cúi đầu, trong nước phản chiếu hình ảnh của chính anh, mà cái bóng đó còn đang mỉm cười và liếm khóe môi.

Khương Sở liền thu tay lại, nhưng đã không kịp nữa.

Có thứ gì đó trong nước đã bắt lấy cổ tay anh, bây giờ đang kéo anh xuống nước.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play