Thân vương Arnold mời anh vào dùng bữa tối.
Sau khi Khương Sở xác nhận được hắn sẽ không hành động hấp tấp, miễn cưỡng đồng ý.
Thân vương và hoàng thất không có quan hệ gì với nhau quả thật không phải chuyện giả, chỉ có điều hắn ta vừa muốn đoạt được hoàng quyền, vừa muốn đoạt được quốc vương.
Khương Sở tin, bản thân vị quốc vương trẻ từ lâu đã không hài lòng với hắn ta, nếu có cơ hội chắc chắn sẽ giết hắn ta.
Nhưng rất đáng tiếc, quyền lực của người làm quốc vương như anh hiện giờ còn quá ít, căn bản là dựa vào lòng trung thành của công tước đối với anh.
Món bít tết do đầu bếp của thân vương làm ra không tệ.
Vốn dĩ Khương Sở có chút lo lắng khi ăn tới sốt tiêu đen, nhưng lúc món bít tết được dâng lên, vậy là lại được phủ tương cà chua.
Dù sao anh cũng đã chấp nhận bối cảnh lộn xộn ở đây, cũng không muốn thắc mắc tại sao sốt tương cà chua lại được sản xuất và xuất hiện ở thời trung cổ.
Hơn nữa thức ăn thật sự rất hợp khẩu vị, như thể được làm riêng cho anh.
“Quả nhiên là ngài thích ăn.”
Trên mặt thân vương mang theo một nụ cười nhiệt tình, tràn đầy ẩn ý: “Ta đã đặc biệt thuê đầu bếp từ cung điện đến.”
“Ta chính là nghĩ như vậy.”
Trong mắt hắn ta không thể che giấu được sự muốn chiếm hữu, liếm môi: “Sớm muộn gì ngài cũng sẽ sống ở đây mãi mãi, vậy tại sao không…”
Khương Sở cười lạnh, đột nhiên đứng dậy.
Arnold tò mò nhìn anh.
Trên tay anh cầm một chiếc ly thủy tinh, rượu vang đỏ gần như trở nên trong suốt dưới ánh sáng, anh bước lên trước một bước, đổ rượu lên đầu của thân vương.
Chất lỏng màu đỏ từ trên tóc rơi xuống, đã làm ướt vạt áo.
Arnold vẫn chưa phản ứng lại, kinh ngạc nhìn anh.
“Ngươi nằm mơ đi.” Anh mỉa mai nói: “Trong giấc mơ cái gì cũng có.”
Thân vương cười nhạt, dùng khăn ăn lau đuôi tóc của mình, chủ động xin lỗi: “Xin lỗi, bệ hạ tôn quý.”
“Là ta đã vượt quá giới hạn rồi.”
Hắn ta nhanh chóng xin lỗi, nhưng trong ánh mắt lại viết rất rõ ràng: Lần sau ta vẫn cứ dám.
Khương Sở đang suy nghĩ có nên đập ly rượu lên đầu của hắn không.
Nhưng rất rõ ràng nếu như anh khiến cho NPC khó chịu thì anh cũng chẳng có được lợi ích gì.
“Bệ hạ.” Hắn ta nhẹ giọng cười: “Ta yêu ngài, không có ai yêu ngài hơn ta.”
Tâm trạng Khương Sở không tốt, cũng không muốn để cho người khác có tâm trạng tốt.
Khi sở thích xấu xa trong anh nỗi dậy, liền nghĩ tới công tước, mở miệng nói: “Công tước có thể vì ta mà hiến dâng linh hồn của mình cho ác quỷ, người có thể làm được gì?”
Quả nhiên sắc mặt của thân vương liền trở nên lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, vô hồn giống như một bức tượng điêu khắc.
Một ngọn nến trên tường đột nhiên vụt tắt, căn phòng trở nên yên tĩnh đến có chút đáng sợ.
“Ngài vừa nói là thật sao?” Giọng nói của hắn ta trầm xuống đến có chút kỳ quái: “Ngài không tin ta, lựa chọn tin công tước sao?”
Khương Sở không biết loại ác ý tinh mịn này từ đâu đến, xuyên thấu vào da thịt anh, nhất thời khiến cho cơ thể anh có chút run rẩy.
Lúc này trước mặt anh xuất hiện một mục hệ thống lựa chọn:
[Bạn lựa chọn tin ai?]
[A. Công tước Verland]
[B. Thân vương Arnold]
[C. Ai cũng không tin]
[Chú ý: Sự lựa chọn của bạn sẽ gợi ý các manh mối khác nhau, vui lòng lụa chọn cẩn thận.]
Khương Sở hạ tay xuống định lựa chọn C.
Lúc anh đang xem lựa chọn, thân vương cũng đang nhìn anh, dường như đang chờ đợi đáp án của anh.
Nói sự thật, cảm giác của anh đối với công tước tốt hơn một chút, nhìn thế nào cũng thấy công tước rất trung thành với quốc vương, nhưng Arnold thì không chắc, tại sao anh lại phải tin tưởng một người có khả năng tạo phản chứ?
Nhưng nếu lựa chọn tương ứng có thể mở khóa được manh mối cụ thể, anh càng muốn manh mối về thân vương, anh thật sự hiểu biết quá ít về NPC này.
Sau một hồi do dự, anh vẫn là lựa chọn B.
Lúc này sắc mặt của Arnold tan ra như băng tuyết, đổi lại nụ cười như gió xuân: “Đương nhiên ngài nên tin ta, dù sao từ trước đến nay ta cũng không thể che giấu trước mặt ngài, ngài có thể hoàn toàn tin tưởng ta.”
Khương Sở thầm nghĩ: Vậy ngươi thật sự hoàn toàn không có che giấu ư.
“Xem ra ngài cũng đã phát hiện ra sự bất thường của công tước đại nhân…” Hắn ta vẫn chưa nói hết câu này, để lại một sự hồi hộp điên cuồng.
“Verland làm sao?” Khương Sở nhịn không được mà hỏi.
Arnold mỉm cười không nói gì, lúc người hầu đang lau sạch tóc, thay một áo khoác mới, hắn ta trở lại ngồi vào bàn ăn.
Hắn vẫy tay cho ba mươi người hầu phục vụ quốc vương lui xuống, đột nhiên sắc mặt trở nên rất nghiêm túc.
Khương Sở suy nghĩ cuối cùng cũng bắt đầu vào thẳng chủ đề.
“Bệ hạ.” Vẻ mặt hắn ta nghiêm túc, hạ thấp giọng nói: “Khoảng thời gian trước ngài bảo ta điều tra dị giáo…ta đã bắt được mấy người, nhưng tình hình không còn lạc quan nữa.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Khương Sở không ngờ thì ra thân vương lại riêng tư làm việc giúp đỡ quốc vương.
Thấy anh cúi mắt xuống, Arnold tiếp tục nói: “Ở ngay trong lãnh địa của ta, vậy mà ta đã phát hiện ra nơi tụ tập của bọn họ, tuần trước đã phá hủy nó, nhưng ta đã phát hiện ra những việc làm bất chính của bọn họ.”
Hắn từ trong túi áo lấy ra một mảnh giấy gấp, giao tới tay của anh: “Bọn họ đang lên kế hoạch cho việc dùng trinh nữ thuần khiết để hiến tế, dường như muốn triệu hồi ác quỷ.”
Nghe tới hai chữ ác quỷ, Khương Sở liền nghĩ tới manh mối chính của nhiệm vụ.
Xem ra đây chính là manh mối, ác quỷ có mối quan hệ rất sâu sắc với những kẻ dị giới đột nhiên xuất hiện này, nói không chừng thuận theo đường này có thể tìm ra được nhiều manh mối hơn.
Quốc vương nhìn nội dung của tờ giấy, sắc mặt tức giận càng nghiêm trọng hơn.
Sau một hồi anh ném tờ giấy lên bàn: “Mặc dù ta không tin vào thần linh…”
Anh lộ ra chiếc răng nanh trắng như tuyết, dường như đang thèm khát máu của con mồi: “Nhưng ai cho phép bọn họ chà đạp lên tín ngưỡng của hoàng gia.”
Thân vương Arnold liền nói: “Ngài muốn ta làm gì?”
“Tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau việc này, bắt giữ tất cả kẻ dị giáo còn lại.” Quốc vương ra lệnh dứt khoát: “Nếu bọn họ đã muốn phục vụ cho ác quỷ, thì để bọn họ hiến dâng bản thân cho ác quỷ đi.”
Ánh mắt Arnold nhiệt tình nhìn anh, ngọn lửa trong mắt càng cuồng nhiệt, hắn ta cúi đầu: “Xin tuân theo mệnh lệnh của ngài.”
“Còn nữa, phái thêm nhiều người đến bảo vệ những thiếu nữ chưa xuất giá.”
Hửm? Thân vương kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Khương Sở với vẻ mặt lãnh đạm.
Tuy nhiên dường như Quốc vương không định trả lời sự tò mò của hắn, dùng chiếc khăn ăn thêu lụa lau miệng, rồi rời khỏi bàn ăn.
Anh hình như nghe thấy người ở phía sau lưng cười một tiếng rồi mới nói: “Tuân lệnh.”
“Cũng xin quốc vương bệ hạ đừng quên lời hứa của mình.” Arnold nhắc nhở nói.
Khương Sở tùy ý gật đầu, thực tế không định thực hiện bất cứ lời hứa nào.
Cũng không phải là anh đồng ý, chuyện này thì có liên quan gì đến Khương Thụ Nhân ta đây?
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Màn đêm trở nên tối đen, gần như ngay cả lãnh địa bên ngoài lâu đài cũng dường như không có ánh sáng.
Lúc này Khương Sở mới cảm thấy không có đèn điện bất tiện biết bao nhiêu.
Anh được một người hầu dẫn đi vòng quanh trong lâu đài một hồi, cảm thấy buồn chán tẻ nhạt.
“Bệ hạ?” Verland nhìn Khương Sở chầm chậm tiến đến gần: “Sao người lại ở đây?”
“Chỉ là tiện thể đi dạo xung quanh.” Anh trả lời.
Sau đó Verland cũng không hỏi nữa, chậm rãi bước theo anh.
“Ngài có thể nói cho ta biết, lúc dùng bữa tối hôm nay thân vương đã nói gì với ngài không?” Đột nhiên Verland mở miệng nói.
[Đối mặt với yêu cầu của công tước, baj lựa chọn]
[A. Che giấu]
[B. Nói sự thật]
[Chú ý: Sự lựa chọn của bạn sẽ gợi ý các manh mối khác nhau, vui lòng lựa chọn cẩn thận.]
Lần này anh không do dự mà chọn A.
Bây giờ ai là ác quỷ còn chưa chắc chắn được, sao anh có thể hoàn toàn tin hắn ta.
Nụ cười của công tước liền trở nên khó coi: “À, ta biết rồi…thì ra ta vẫn chưa xứng đáng được bệ hạ tin tưởng.”
“Nhưng bệ hạ, ngài nhất định phải cẩn thận.” Hắn ta hạ thấp giọng: “Nghe nói trong tòa lâu đài này bị quỷ ám, là bởi vì…thân vương đã bán linh hồn cho ác quỷ.”
Khương Sở: “...”
Tình huống gì đây? Thân vương đưa ra manh mối nói công tước rất đáng nghi, manh mối mà công tước đưa ra lại nói thân vương và ác quỷ có liên quan, vậy rốt cuộc ai mới là người nói sự thật?
Khi Verland nói chuyện có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của hắn ta: “Từ sớm thân vương đã âm mưu chống lại ngài rồi.”
Khương Sở thầm nghĩ: Ta biết mà, ta đâu có mù.
Một chủ một tớ hiếm khi ở trong một không gian tĩnh lặng bình yên, rất nhanh tiếng chuông từ tháp chuông vang lên, âm thanh trống rỗng kéo dài lọt vào tai của Khương Sở, anh chau mày giữ cho lòng bình tĩnh, đột nhiên cảm thấy hồi hộp.
“Ngài muốn nghỉ ngơi rồi sao?” Verland hỏi anh: “Ta đưa ngài về phòng.”
[Ta…tìm thấy ngươi rồi…]
“Ngươi có nghe thấy ai đang nói chuyện không?” Khương Sở hỏi.
Verland dịu dàng nhìn anh, tưởng rằng anh đã quá mệt mỏi: “Đâu có ai nói chuyện, bệ hạ, ta đưa ngài về phòng nghỉ ngơi nhé.”
“Không cần đâu.” Anh xoa xoa lông mày: “Để người hầu đưa ta về là được rồi.”
Hắn ta chỉ có thể thất vọng rời đi.
Khương Sở đi về phía căn phòng, anh biết bản thân mình mắc chứng ngủ không ý thức được, nếu không muốn ngủ trên nền nhà lạnh lẽo cả đêm thì anh tốt nhất nên nhanh chóng trở về phòng.
Trong quá trình này tầm nhìn của anh dần trở nên mơ hồ, dường như bị sương mù bao phủ, chùm đèn thủy tinh và những bức tranh sơn dầu càng trở nên hư ảo, giọng nói của người hầu cũng mơ hồ.
Sau đó anh đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi tỉnh dậy lần nữa, anh phát hiện mình đang nằm trong phòng, ngay cả đồ ngủ cũng được thay rồi.
Là người hầu giúp anh thay ư? Anh xoa đầu rồi ngồi dậy, nhìn ra màn đêm ở bên ngoài vẫn chưa được thắp sáng.
Chứng ngủ rũ là một căn bệnh, chính là anh có thể chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào, thời gian ngủ có dài có ngắn, có thể là một tiếng, cũng có thể là một ngày, dài nhất là không quá một tuần.
Thời gian qua rồi anh sẽ tự động tỉnh dậy, không còn chút buồn ngủ nào, giống như chưa từng ngủ.
Đơn giản giống như một quả bom hẹn giờ.
Anh không hy vọng sẽ ngủ thiếp đi vào thời khắc mấu chốt, chẳng hạn như lúc bị quỷ đuổi giết.
Không khí xung quanh lạnh lẽo, đây không phải là nhiệt độ mà một căn phòng nên có. ( truyện trên app T Y T )
Khương Sở đi xuống giường, tự sờ vào lòng ngực của mình, cảm giác hồi hộp đó vẫn chưa biến mất.
Anh thắp nến, anh đi chân trần trên tấm thảm len bằng nhung màu trắng, qua ánh sáng, anh có thể nhìn thấy rõ thứ ở bên cạnh giường.
Là một tấm gương.
Chiếc gương lớn có thể thấy toàn bộ cơ thể anh, hình dáng đơn giản, trên khung được chạm khắc hoa văn tinh xảo, giống như một cánh cửa nhà thờ.
Mặc dù nhìn có vẻ bình thường, nhưng khi anh nhìn mình trong gương, thì có cảm giác rất lạ, càng rùng mình hơn.
Đây chắc chắn không phải một thứ tốt, Khương Sở đặt tay lên gương, trực giác mách bảo anh hãy đập chiếc gương.
Ngoại hình của anh được phản chiếu qua chiếc gương, mái tóc dài màu vàng nhạt của anh trải rải rác trên vai, lông mày anh rậm và đẹp, lộ ra chiếc cổ trắng nõn nà, ngay cả những ngón tay cũng thon dài, còn tôn quý hơn chiếc nhẫn sapphire mà anh đeo.
Nhưng “nó” có cảm giác rất xa lạ.
Trầm mặc một hồi lâu, hệ thống đưa ra một câu hỏi trắc nghiệm khá kỳ lạ.
[Dáng vẻ của bạn được phản chiếu đơn giản thông qua chiếc gương]
[Bạn lựa chọn]
[A. Hôn người trong gương]
[B. Cắn yết hầu của hắn ta]
Khương Sở thầm nghĩ: Hệ thống điên rồi sao?
Còn chưa đợi anh phản ứng, chỉ thấy bản thân trong gương đang cong môi, bàn tay từ từ siết chặt những ngón tay của anh.
Dùng lực, khóa chặt mười ngón tay của anh.