Rõ ràng là quốc vương bệ hạ không muốn đi.
Nhưng không đi lại không được, nếu muốn tìm ra ác quỷ đang ẩn náu, đương nhiên phải bắt đầu từ những người tiếp xúc thân cận bên cạnh nguyên chủ, nếu không đi chắc chắn không thể tìm ra được thêm manh mối nào.
Khương Sở cảm thấy trò chơi sẽ không cài đặt ác ma ẩn náu trong đám người bình thường, nếu vậy thì cả đời này anh cũng sẽ tìm không thấy.
Bây giờ anh chỉ cảm thấy trò chơi này có chút kỳ quái.
Anh và công tước Verland ngồi đối diện nhau trong xe ngựa.
Xe ngựa của quốc vương rất rộng rãi, chứa mỗi hai người cũng vẫn còn rất rộng rãi, thậm chí công tước vì để né tránh sự phản cảm của quốc vương đối với mình mà ngồi cách xa ra một bên khác.
Khương Sở giả vờ nhìn ra cửa sổ, nhưng có thể cảm nhận được công tước đang nhìn chằm anh, thận trọng, lại mang theo sự nồng nhiệt không thể che giấu.
Đầu anh lại bắt đầu đau rồi.
Không phải nói trong thời trung cổ Châu Âu không cho phép yêu đương đồng tính sao? Tại sao quốc vương còn chưa ra lệnh thiêu chết bọn họ chứ, lẽ nào hắn thích cảm giác được thèm muốn sao?
Rất nhanh sau đó anh đã biết được sự thật.
Sau khi trở về cung điện, anh mới phát hiện hóa ra ngôi vị quốc vương này của anh căn bản chỉ là một chức vị hư không, việc chính trị do công tước Verland quản lý, quyền lực tôn giáo nằm trong tay của giáo hoàng, việc quân sự thì giao cho thân vương Arnold.
Chả trách tính khí của quốc vương trẻ lại xấu như vậy, đổi lại nếu là anh cũng sẽ phát điên lên mất.
Khương Sở ngồi trong phòng sách của mình, trên tay đang cầm đọc tiểu sử của hoàng gia, có lẽ đã hiểu được một chút tình hình hiện tại.
Tên đầy đủ của quốc vương hiện tại là Hill Horan, là con trai duy nhất của vị quốc vương già trước đó.
Điều đó không phải có nghĩa ông ta là một người chung thủy, chỉ có một hoàng hậu và một người con trai.
Ngược lại, ông ta là một người rất phong lưu, không tính những người con ngoài giá thú ở bên ngoài, thì ông ta có ba người con gái và tám người con trai, toàn bộ đều là của những hậu phi khác nhau.
Nhưng không may là những người con trai của ông ta đều lần lượt bị đầu độc chết, con gái cũng bị gả sang những nước khác, đến khi vị quốc vương già ngu đần nhận ra thì con trai ông ta chỉ còn lại một mình Hill vẫn chưa đủ mười tám tuổi.
Quốc vương già biết ngày tháng của bản thân không còn nhiều, vội vàng truyền ngôi vị lại cho Hill, như vậy mới ngăn chặn được kẻ ngoại tộc tranh giành lấy hoàng vị.
Nhưng ông ta không biết như thế đã rơi vào tay của những kẻ xấu đó, Hill đã trở thành một hoàng đế bù nhìn, một con chim hoàng yến bị giam cầm.
Nhưng quốc vương nhỏ vẫn có chút bản lĩnh, không chỉ tự mình bình an trưởng thành, mà còn dần lấy lại một số quyền lợi của mình.
Lúc anh đang chuẩn bị xem thêm một số tài liệu liên quan đến thân vương, thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, anh nói: “Vào đi.”
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo đuôi tôm đi vào, khẽ cúi đầu chào anh: “Bệ hạ, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”
Khương Sở tùy ý gật đầu, cũng không nhìn hắn ta, xoay người lại và đi đặt sách vào chỗ cũ, người đàn ông lại cúi đầu lần nữa rồi rời khỏi căn phòng.
Rất nhanh có hai người cung nữ khác lại đi vào, mỉm cười ngọt ngào với anh, nói với anh bọn họ là cung nữ tùy tùng, cùng quốc vương đi khảo sát.
“Quản gia bảo chúng ta đến để dẫn ngài đi trước.” Một người cung nữ nhìn có vẻ bình tĩnh hơn nói.
Khương Sở cũng không có lý do gì phản đối.
Chỉ là anh càng ngạc nhiên hơn, vậy mà lại nhìn thấy công tước đứng trước xe ngựa, mỉm cười chờ anh.
Công tước bây giờ đều nhàn rỗi như vậy sao?
Anh đã tra qua tư liệu, biết công tước không phải quản gia, căn bản không phải lúc nào cũng cần đi theo bên cạnh quốc vương, càng đừng nói Verland là một công tước có quyền lực, hắn ta còn có nhiều vùng đất lãnh chúa lớn cần quản lý.
“Sao ngươi lại ở đây?” Lông mày của quốc vương nhíu lại.
Verland chậm rãi nói: “Ta rất lo lắng cho an nguy của quốc vương, thân vương Arnold vốn không phải là kẻ tốt đẹp gì, ta muốn ở bên cạnh bảo vệ quốc vương.”
Khương sở thầm nói trong lòng: “Ta cảm thấy đi cùng người mới nguy hiểm.”
Verland: “Để ta đánh xe ngựa cho bệ hạ đi.”
Lúc nói câu này hắn không hề cảm thấy bất mãn chút nào, ngược lại cảm thấy công tước đánh xe ngựa cho quốc vương là việc rất vinh dự.
Khương Sở: “...”
Anh cảm thấy bản thân mình cần nói chuyện với người bình thường.
Verland đã thật sự đi đánh xe ngựa, đương nhiên xe ngựa của quốc vương có một đám kỵ sĩ đi theo bảo vệ, anh ngồi ở bên trong tương đối an toàn.
Hai người cung nữ cũng ngồi trên xe ngựa.
Hai người họ đều nhíu mày nhìn xuống, tuy nhiên khi cửa xe ngựa đóng lại, bọn họ lại bày ra vẻ mặt lo lắng.
“Bệ hạ vất vả quá rồi.” Một cung nữ trẻ tuổi buồn bực nói: “Rõ ràng buổi sáng mới từ nhà thờ trở về, buổi chiều phải nhanh chóng đi đến lãnh địa của thân vương, chưa bao giờ được nghỉ ngơi.”
“Được rồi.” Một cung nữ lớn tuổi hơn mắng nàng ta: “Để bệ hạ tranh thủ nghỉ ngơi một chút, đừng làm ồn ào.”
Cung nữ nhỏ tuổi nhìn có vẻ như không sợ hãi quốc vương, vẻ mặt tràn đầy lo lắng nhìn anh: “Bệ hạ không thể không đi sao? Ai cũng biết thân vương Arnold đối với người không dễ…”
Cung nữ nhỏ bắt đầu lảm nhảm, Khương Sở đều nghe thấy.
Rất tốt, vừa nãy anh còn lo lắng chưa điều tra tư liệu, bây giờ có người giúp anh hoàn thành việc cài đặt rồi.
Theo như cung nữ kể lại, thân vương Arnold không có huyết thống cao quý, hắn chỉ là một quý tộc thường dân, tuy nhiên hắn có tham vọng kiểm soát phần lớn sức mạnh quân sự, sau khi được phong làm thân vương, càng đối đầu song song với hoàng gia.
Các anh em của Hill bị độc chết, cũng chính là bút tích của hắn ta, chỉ có điều bây giờ bọn họ không có bằng chứng.
Cho nên quốc vương mới không yên tâm hắn ta, vừa hay mượn cơ hội này để đi khảo sát lãnh địa của thân vương.
Khương Sở đã không còn quan tâm đến những bối cảnh hỗn loạn này, bây giờ anh chỉ cảm thấy vui vẻ an tâm, xem ra người hoàng thân này là một người bình thường.
Chỉ cần không thích anh là được, anh không muốn chơi trò chơi tình yêu kinh dị một chút nào.
Hai cung nữ này đã phục vụ quốc vương từ nhỏ đến lớn, là người thân thiết với anh nhất ngoại trừ quốc vương già.
Bọn họ cũng không hề run sợ khi đối mặt với anh giống như những người khác, ngược lại còn tiết lộ ra rất nhiều thông tin.
Cung nữ nhỏ vén rèm cửa liếc nhìn, buồn bã nói: “Ây da, sao đã tới nơi rồi.”
Người cung nữ lớn tuổi mắng cô ta một tiếng: “Bỏ rèm cửa xuống.” Sau đó quay lại nói với Khương Sở: “Bệ hạ, ngài nghỉ ngơi thêm một chút đi, tới nơi ta sẽ gọi ngài.”
Ngón tay của Khương Sở chạm vào viên ngọc bích được khạm trên quyền trượng: “Không cần đâu.”
Lúc người bên trong nói chuyện, người bên ngoài cũng đang nói chuyện, hơn nữa Khương Sở còn nghe rất rõ ràng.
“...Kia có phải là xe ngựa của quốc vương bệ hạ không?”
“Trời ạ, tại sao bệ hạ lại chạy đến lãnh địa của thân vương…”
“Tại sao chỉ mang theo mấy kỵ sĩ như vậy? Chỉ có vài người như vậy sao có thể bảo vệ được an nguy của quốc vương chứ?”
Khương Sở: “...”
Còn có người tuyệt vọng nói: “Nếu như quốc vương bị giết trong lãnh địa của chúng ta, đám dân thường như chúng ta sẽ tiêu đời mất.”
Khương Sở: “...”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Đáng sợ như vậy sao?
Càng nghe thấy miêu tả bên ngoài, anh càng cảm thấy Arnold rất có thể chính là ác quỷ, trong lòng càng trở nên cảnh giác hơn.
Xem ra mối quan hệ giữa vị thân vương này và hoàng gia quả thật không được tốt.
Có điều kẻ có dã tâm nào mà lại không muốn lật đổ chính quyền đế quốc chứ?
Ngay cả việc độc giết con của quốc vương mà hắn ta cũng có thể làm ra, nói không chừng thật sự dám khiến cho Quốc vương mất tích trong lãnh địa của hắn ta.
Khương Sở cũng có chút hối hận tại sao không mang theo nhiều kỵ sĩ đến đây.
Có điều mặc dù anh đang căng thẳng nhưng không để lộ ra trên mặt, ngược lại hai người cung nữ lại căng thẳng đến mặt cũng trắng bệch rồi.
Xe ngựa tiến vào một lâu đài tráng lệ, liền có người hầu đến đón tiếp.
Đi xuyên qua cổng thành dài và tối, người hầu dẫn quốc vương đi vào trong phòng.
Lúc này công tước không có ở đây, kỵ sĩ bị yêu cầu đứng ở bên ngoài, Khương Sở cảm thấy sự an toàn của mình không được đảm bảo, do dự tiến về trước từng bước.
Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người hầu: “Tại sao thân vương không đích thân ra?”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Người hầu cung kính cúi đầu, đáp trả lời: “Điện hạ đã chờ ngài ở nhà ăn rồi.”
Quốc vương không hề có chút nhượng bộ: “Lẽ nào kỵ sĩ của ta không thể cùng ta đi vào sao?”
Người hầu có chút khó xử, kỵ sĩ bình thường đương nhiên là không có tư cách, nhưng kỵ sĩ của quốc vương thì có.
Hơn nữa vị quốc vương này còn là…
Nhưng lỡ như thân vương không vui…
Người hầu rùng mình, sắc mặt có chút tái nhợt, nhất thời không biết phải xử lý như thế nào mới tốt.
“Quốc vương bệ hạ không cần phải lo lắng.”
Người hầu thở dài một hơi, liền lùi lại sang một bên, một người đàn ông khác đang tươi cười bước xuống cầu thang.
Hắn ta có lông mày rậm, cũng gọi là tuấn tú hiếm có, cũng không thua kém công tước chút nào, chỉ là đối với vị quốc vương này không hề có chút cung kính: “Ngài có thể yên tâm đi vào, ta tuyệt đối sẽ không làm gì ngài.”
Đầu lưỡi của hắn ta xoay chuyển trong miệng, cười khàn nói: “Ít nhất là bây giờ sẽ không làm gì.”
Khương Sở thấy rõ ràng trong ánh mắt của hắn ta có một ý nghĩ khác: Đợi đến khi ta hoàn toàn chiếm hữu được ngươi thì sẽ có sao đấy.
Khương Sở: “...”
Loại trò chơi này sao mà lại vượt qua được vòng kiểm duyệt vậy? Phần giới thiệu trò chơi không có nói là sẽ có ba kẻ điên.