Âu Thiệu Dương dẫn cô đến nhà hàng ăn một bữa no nê, nhưng cả buổi cô đều không nói chuyện. Ở trên xe cũng im lặng đến lạ thường.

"Cô đã học thuộc hết những thứ mà tôi đưa cho cô chưa?"

Tử Yên ngồi ở phía sau gật đầu nên anh không nhìn thấy.

"Cô bị câm à?" Anh tỏ ra khó chịu.

Còn Tử Yên thì tức giận đến bật cười: "Con người anh sau lại khó chiều như vậy hả? Nói cũng không cho mà im lặng cũng không được. Hèn gì mãi không tìm được bạn gái."

"Nói gì đó? Cô chán sống rồi à? Hôm qua còn giả vờ nói năng dịu dàng để quyến rũ tôi, hôm nay lòi đuôi hồ ly ra rồi à?"

"Tôi không thèm nói chuyện với anh."

...

Sau đó Âu Thiệu Dương đưa cô đi mua một bộ váy mới kín đáo hơn để dẫn cô đến bệnh viện gặp mẹ và ông nội.

Tử Yên diện trên người bộ bộ váy trắng tinh khôi, kiểu dáng cách điệu đơn giản nhưng lại rất hợp với cô.

Cô xoay một vòng rồi hỏi anh: "Có đẹp không?"

Anh khoanh tay nhìn cô từ trên xuống dưới không chừa chỗ nào, sau đó chốt một câu: "Xấu."

"Gì... gì chứ? Anh là người đầu tiên dám chê tôi xấu đấy. Bổn tiểu thư được ví như là hoa nhường nguyệt thẹn đó anh có biết không?"

"Cô bị điên à? Bổn tiểu thư? Là ai vậy? Cô đừng quên cô chỉ là gái quán bar thôi. Cho dù có mặc váy trắng, giả vờ ngây thơ thì cũng không che đi được tính cách thật sự của cô đâu. Chủ thêm buồn nôn mà thôi." Từng câu từng chữ mà anh nói đều mang tính xác thương cao, đụng đến lòng tự trọng và tự tôn của cô.

Nhưng cô lại không cúi đầu, thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt anh, từng bước tiến lại gần: "Ồ! Vậy à? Vậy thì anh phải cẩn thận một chút, nếu không anh mà lỡ yêu tôi rồi thì... sẽ bị vả mặt không nhẹ đâu."

Âu Thiệu Dương hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi ra quầy tính tiền.

"Xí! Nể tình anh là ân nhân của tôi nên tôi không so đo với anh." Tự lẩm bẩm một mình.

||||| Truyện đề cử: Anh Không Yêu Em, Em Hiểu Mà! |||||

...

Trong lúc anh đang lái xe đến bệnh viện thì mẹ anh lại gọi đến.

"Mẹ."

"Còn biết gọi bà già này là mẹ sao? Rốt cuộc tại sao con lại không đến buổi xem mắt, con muốn mẹ tức chết sao?"

"Không cần xem mắt nữa, bây giờ con dẫn vợ của con đến gặp mẹ đây."

"Tút tút!"

Bà ấy còn chưa kịp thắc mắc hay hỏi điều gì thì anh đã tắt máy ngang hông.

"Mẹ của anh... có hung dữ như anh không?" Trong lòng Tử Yên cảm thấy có chút bất an nên muốn hỏi trước, vì dù sao đây là lần đầu tiên cô nói dối, chỉ sợ là diễn không đạt.

"Sao vậy? Biết sợ rồi?" Anh nhếch mép cười, trong lòng cảm thấy khoái chí.

"Không... không có, tôi chỉ sợ là một chút nữa tôi sẽ ăn nói lung tung."

"Vậy thì ngậm họng lại, đừng cố chứng tỏ sự tồn tại của bản thân làm gì. Cũng đừng cố lấy lòng ông nội và mẹ tôi, bọn họ không thích những kẻ nịnh bợ như cô đâu."

Tử Yên nhìn ra ngoài cửa xe, không muốn nói chuyện với Âu Thiệu Dương nữa, vì càng nói chuyện với anh cô lại càng căng thẳng. Thật ra cô cũng có thể dùng thuật mê hoặc, nhưng mà dường như dạo gần đây nó lại không có tác dụng nữa.

...

Đến bệnh viện, Âu Thiệu Dương giúp cô mở cửa xa và chìa tay về phía cô khiến cô có chút ngơ ngác.

"Chậc! Chậm chạp vừa thôi." Anh mất kiên nhẫn, hai mày nhíu chặt đến nỗi có thể giết chết con muỗi.

Lúc này cô mới định thần lại, vội vàng nắm lấy tay anh và bước ra khỏi xe. Tay anh thật sự rất to và ấm áp, khiến cô có cảm giác như đang được anh bảo vệ. Giống như lúc trước, anh đã từng dịu dàng vuốt ve cô.

Nhưng chỉ ba giây sau, hiện thật ràn khốc đã khiến bị vỡ mộng.

"Này! Anh có thể đi chậm chút không? Anh đi nhanh quá rồi đấy."

"Tôi không đi nhanh, là tại cô chân ngắn thôi." Anh lạnh nhạt nói nhưng bước chân đã chậm đi rất nhiều.

Tử Yên vui vẻ ôm lấy cánh tay anh, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn đầy tinh nghịch.

"Có phải là anh sợ nội nhất không?"

"Sao lại hỏi vậy?"

"Thì hỏi vậy thôi."

"Cô lại định giở trò gì?"

"Không có gì, chỉ là... nếu như tôi có nội chống lưng thì sao nhỉ? Như vậy thì sau này anh mà dám mắng tôi thì tôi sẽ đi mách lẻo với nội."

"Cô dám?"

"Tôi có gì mà không dám, anh cứ chờ đó đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play