Thế giới này vẫn luôn tồn tại những điều kì bí mà các nhà khoa học không thể giải đáp. Cũng như câu nói "trên đời này làm gì có ma quỷ", thật ra vẫn chưa chắc, vì không phải vẫn có rất nhiều người tin tưởng đó sao.
Cho nên, để tìm ra một lời giải đáp hoàn toàn chính xác, có lẽ là điều khó.
Ở một quán bar nọ, có một cô gái vẫn hay bị người khác nói đùa rằng là cô ấy sử dụng thuật thôi miên, vì chỉ cần cô ấy liếc mắt một cái thôi, bọn đàn ông đều ngả gục. Từ trước đến nay dường như chưa có người đàn ông nào mà cô ấy không moi được tiền. Đương nhiên, trong một năm này, cũng chưa có cô gái nào phù hợp, có đủ khả năng thay thế cô ấy.
Cô gái đó tên Triệu Tử Yên, bề ngoài có vẻ là một người phụ nữ quyến rũ, chỉ tầm hai mươi. Nhưng thật ra cô ấy là một cô gái còn rất ngây thơ và tinh ranh, chỉ vừa mới... thành hình người.
"Tử Yên, hôm nay có một vị khách đặc biệt đến quán của chúng ta, không phải là dạng bình thường, cô lo mà tiếp đón cho chu đáo." Một tên quản lí nghiêm giọng nói với cô, cứ như vị khách kia là thiên tử ghé chơi không bằng.
"Anh không cần lo, có khó xơi thế nào cũng không thoát khỏi được bàn tay của tôi đâu." Tử Yên nháy mắt với tên quản lý, sau đó cầm hai chai rượu đi ra.
Nhìn từ xa, Tử Yên đã nhìn thấy một người đàn ông mặc vest, gương mặt góc cạnh toả ra hào quang đang ngồi trịch thượng vắt chéo chân, còn những người xung quanh thì không ngừng nịnh hót, mời rượu anh.
Tử Yên chỉnh lại váy áo một chút, sau đó mỉm cười đầy mị lực đi đến chỗ của anh, đặt hai chai rượu xuống bàn và cố tình ngồi kế bên anh.
"Âu Thiệu Dương, cậu có số hưởng thật đấy, đây là cô em "ngon" nhất quán bar này, cả tôi còn chưa được chạm qua." Một người bạn của anh nửa đùa nửa thật nhìn cô mà nói với anh.
"Âu, Dương, Thiệu." Cô đọc thầm tên của anh, cái tên nghe rất ấn tượng.
"Anh Âu, uống với người ta một ly đi." Cô rót hai ly rượu sau đó đưa đến trước mặt anh một ly.
Nhưng anh lại lạnh lùng nói một câu: "Cút!"
Tử Yên mặt không biến sắc mà càng cười rạng rỡ hơn, đưa ánh mắt về phía hắn, bắt đầu dùng thuật mê hoặc. Thuật này của cô đã luyện đến trình độ thượng thừa rồi, cô không tin, tên Âu Thiệu Dương này lại không bị cô làm cho điên đảo.
"Anh Âu, đừng lớn tiếng với người ta như vậy chứ."
Anh nheo mắt tỏ ra khinh bỉ, sau đó lại nhướng mày: "Cô bị điếc hay không hiểu tiếng người vậy?"
Tử Yên hoá đá tại chỗ, cô không ngờ thuật mê hoặc của mình lại không có tác dụng với anh. Trước đây cô giữ được sự trong sạch, không cần uống rượu, không cần thân mật cũng có thể đào được một số tiền lớn từ mấy người đàn ông kia là nhà thuật này, không ngờ hôm nay lại thất bại. Là anh không phải đàn ông hay tiểu hồ ly cô thật sự vô dụng rồi?
Cô không cam tâm vì vậy đã thử lại một lần nữa, nhìn vào mắt Âu Thiệu Dương, vậy mà lại chẳng có phản ứng gì.
"Âu Thiệu Dương, cậu quá đáng vừa thôi, sao lại nặng lời với tiểu tiên nữ như vậy? Em qua đây, uống cùng anh đây này."
Một tên công tử bột mời cô uống rượu, vì vậy cô đã cố nở nụ cười công nghiệp, uống cùng anh ta một giọt. Trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm.
Chợt, anh rút một điếu thuốc ra ngậm trên môi, định châm lửa thì bị Tử Yên cướp lấy bật lửa, cô dựa sát vào người anh, giúp anh châm lửa.
Nếu là người khác thì đã không kiềm chế được mà ôm lấy cô nhưng đối với anh: "Dơ bẩn, cô mau bỏ cái tay dơ bẩn của cô ra khỏi người tôi."
Ánh mắt sắc bén và giọng nói đầy trọng lực này vẫn chưa khiến cho cô gái hoảng sợ, chính là cái kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đến khi Âu Thiệu Dương bóp chặt lấy cổ tay cô, đau như muốn nứt xương thì cô mới bắt đầu rùng mình.
Chỉ là bây giờ mới rút lui thì đã quá muộn rồi.
Anh hất mạnh cô xuống sàn, rút trong túi ra một chiếc khăn tay, lau đi vì cảm thấy bản thân đã chạm vào một thứ dơ bẩn.
Nhưng hành động đó của anh đã vô tình để lộ một vết sẹo trên mu bàn tay trái.
Đó... là vết cắn của hồ ly.
Triệu Tử Yên sững sờ trong giây lát, người cô muốn tìm bấy lâu nay, ân nhân của cô... lẽ nào là Âu Thiệu Dương?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT