Sâng hôm sau, khi mặt trời lên cao, chiếu rọi ánh sáng chói mắt vào phòng Tử Yên mới tỉnh giấc. Không những cả cơ thể đều bị đau nhói mà còn cản thấy đau đầu vì uống nhiều rượu.
"Có lẽ anh ấy đi làm rồi nhỉ?" Cô thu tai và đuôi lại, sau đó tắm rửa rồi lê lết thân tàn đi xuống lầu.
Cô mặc một chiếc đầm hai dây thoải mái, vừa ngáp dài ngáp ngắn vừa khập khiễng đi xuống.
Khi đi đến bàn ăn thì cô mới phát hiện trong biệt thự có người, Trần Nghiên Phi và Âu Thiệu Dương đang ăn sáng.
Vì Trần Nghiên Phi vừa về nước nên có nhiều chỗ muốn đi chơi, thế nên Âu Thiệu Dương là người dẫn cô ấy đi. Vì cô ấy đến đây từ sớm nên sẵn tiện anh đã làm thức ăn sáng cho cô ấy và anh.
Tử Yên nhìn thấy khung cảnh này liền bị đứng hình trong vài giây, và Trần Nghiên Phi đã nhìn thays những vết hôn và vết cắn tàn bạo trên cơ thể cô, ngay cả môi cũng bị rách một miếng da, nhìn thôi cũng biết đêm qua anh và cô đã mãnh liệt như thế nào.
Tử Yên cảm thấy ngượng ngùng, không nói lời nào đã vội vàng chạy lên lầu, còn Âu Thiệu Dương vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì.
"Anh Thiệu Dương, tại sao... anh lại lấy vợ vậy? Còn lại là một cô gái như thế này, em cảm thấy... cô ấy không xứng với anh tí nào." Trần Nghiên Phi cảm thấy không vui, khoé mắt còn có chút đỏ, rõ ràng là cô ấy quên biết anh trước, thích anh trước, coi dựa vào đâu mà cướp anh Thiệu Dương của cô ấy.
"Thật ra anh chỉ muốn làm hài lòng nội, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, em cũng đừng bận tâm đến cô ấy làm gì." Anh tỏ ra thờ ơ, cứ như là không bận tâm nhưng thật ra trong lòng lại cảm thấy có chút lấn cấn.
Trần Nghiên Phi thấy vậy liền cảm thấy vui mừng, cô ấy hướng ánh mắt long lanh về phía anh: "Vậy là anh không thích cô ấy có phải không?"
"Ừm."
"Vậy anh Thiệu Dương có thích em không?" Cô ấy háo hức mong chờ câu trả lời từ anh, nở nụ cười như một đứa trẻ.
"Em xinh đẹp, tài giỏi, đáng yêu lại còn hiểu chuyện, không những anh mà ai cũng sẽ thích em."
"Thật sao? Nhưng mà em không cần nhiều người thích, em chỉ cần anh Thiệu Dương thích em thôi."
Anh mỉm cười xoa đầu cô ấy: "Chỉ giỏi nịnh bợ thôi, anh nhanh đi rồi anh sẽ đưa em đi chơi."
"Em ăn xong từ lâu rồi, chúng ta đi đi."
"Được."
Cuộc đối thoại giữa Âu Thiệu Dương và Trần Nghiên Phi cô đã nghe được tất cả, cô nghe được anh nói không thích mình, nhìn thấy được anh dịu dàng xoa đầu cô ấy.
Trong lòng cô cảm thấy như có một tảng đá đè lên, ngay cả thở cũng cảm thấy nặng nhọc, ngay lúc này đây cô thật sự rất muốn chạy trốn. Cô thật sự không thể nào chịu đựng được khi hai người họ ở bên nhau.
...
Tối hôm đó cô ngủ không được nên ngồi ở sofa xem phim, là một bộ phim cổ trang nói về tình yêu giữa người và hồ ly, nhưng mối nghiệt duyên này đến cuối cùng vẫn là nghiệt duyên, đến cuối cùng nữ chính và nam chính vẫn không có kết cục đẹp chỉ vì người - yêu khác biệt.
Đúng lúc, Âu Thiệu Dương trở về, anh nhìn thấy cô ngồi thẫn thờ ở sofa liền đi đến xem thử, không ngờ là cô đang khóc.
"Sao vậy?" Anh cau mày hỏi.
Tử Yên vội vàng lau đi nước mắt: "Không có gì, chỉ là bộ phim này cảm động quá thôi."
"Khuya rồi không đi ngủ còn ngồi đây xem phim." Anh cúi người xuống lấy chiếc điều khiển và tắt tivi, cô đã vô tình nhìn thấy dấu son môi trên cổ áo anh và ngửi được cả mùi nước hoa hồng nồng nặc của Trần Nghiên Phi trên người anh.
"Ngủ sớm đi!" Sau đó thì anh đi lên lầu.
Lúc cô về phòng thì anh đang ở trong phòng tắm, cô leo lên giường, nằm cuộn mình trong chăn.
Khi anh bước ra từ phòng tắm, cô cứ nhìn anh chằm chằm, không nói lời nào.
"Có gì muốn hỏi à?" Anh cứ như là đi guốc trong bụng cô vậy.
Tử Yên nhỏ giọng: "Anh và Trần Nghiên Phi đó... thân với nhau từ nhỏ sao? Anh cũng thích cô ấy à?"
Anh ngồi ở góc giường nhìn cô: "Cô hỏi cái này làm gì?"
Tử Yên né tránh ánh mắt của anh, giả vờ nhìn sang chỗ khác: "Em chỉ tò mò hỏi vậy thôi, thật ra em cũng thấy anh và cô ấy rất hợp nhau. Người ta thường nói gì nhỉ? Chính là một cặp trời sinh."
Cô cố nặn ra một nụ cười tự nhiên sau đó lại tiếp tục nói: "Hay là anh và cô ấy kết hôn đi! Chắc chắn là nội sẽ rất vui, mẹ anh cũng sẽ hài lòng.
Âu Thiệu Dương chăm chú quan sát cô, gương mặt không chút biểu cảm: "Cô thật sự nghĩ vậy sao?"
"Em nghĩ sao có quan trọng không?"
Âu Thiệu Dương không trả lời nhưng anh lại có chút không thoải mái thậm chí là tức giận khi cô cố đẩy anh cho người khác, cảm giác cứ như là anh đang bị ruồng bỏ vậy, thật khó chịu.
"Phải rồi, anh đã nghĩ ra nguyện vọng mà anh muốn chưa?" Cô thật sự muốn rời đi, muốn chạy trốn khỏi thế giới này rồi, vì cô thật sự... không thể nào nhìn nổi cảnh anh hạnh phúc bên người con gái khác.
"Cô thật sự muốn rời khỏi tôi đến vậy sao?" Anh cau mày, tâm trạng vô cùng không ổn định.
Tử Yên ngồi bật dậy, trong ánh mắt loé lên một chút hy vọng: "Vậy là anh không muốn em rời đi à?"
"Cô nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ sớm nghĩ ra nguyện vọng của mình thôi." Nói xong, anh bước ra khỏi phòng, để lại Tử Yên ở lại một mình trong căn phòng rộng lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT