Tam Thể

24.Hồng Ngạn Phần 6


11 tháng

trướctiếp

Tám năm sau đó là khoảng thời gian bình lặng nhất trong cuộc đời Diệp Văn Khiết. Những hoảng loạn gây ra bởi trải nghiệm trong cuộc Cách mạng văn hoá đã dần dần lắng xuống, rốt cuộc cô cũng có thể phần nào thả lỏng tinh thần. Công trình Hồng Ngạn đã hoàn thành giai đoạn thực nghiệm và chạy rốt đa, tất cả dần dần đi vào quy củ, các vấn đề kỹ thuật cần phải giải quyết càng lúc càng ít đi, công việc và cuộc sống cũng đã trở nên có quy luật.
Sau khoảng thời gian bình tĩnh, những ký ức bấy lâu nay vẫn bị sự căng thẳng và nỗi sợ áp chế bắt đầu thức tỉnh, Diệp Văn Khiết phát hiện, nỗi đau thực sự chỉ vừa mới bắt đầu. Ký ức tựa như ác mộng như thể vô số mồi lửa cháy bùng trở lại trong đống tro tàn, càng cháy càng mạnh, thiêu đốt linh hồn cô. Với những người phụ nữ bình thường, có lẽ thời gian có thể làm những vết thương ấy dần khép miệng, xét cho cùng, những phụ nữ gặp cảnh ngộ giống như cô trong Cách mạng văn hoá quá nhiều, so với rất nhiều người trong số họ, cô đã xem như là người may mắn. Nhưng Diệp Văn Khiết là một phụ nữ làm khoa học, cô từ chối quên lãng, hơn nữa còn dùng con mắt lý tính nhìn thẳng vào những cuồng điên và cố chấp đã khiến cô tổn thương ấy.
Kỳ thực, những suy xét lý tính về mặt ác của con người của Diệp Văn Khiết đã bắt đầu từ cái ngày mà cô đọc được Mùa xuân tĩnh lặng. Cùng với quan hệ càng lúc càng thân thiết với Dương Vệ Ninh, Diệp Văn Khiết đã thông qua anh, lấy danh nghĩa là thu thập tài liệu kỹ thuật, mua về rất nhiều tác phẩm lịch sử và triết học kinh điển bằng tiếng nước ngoài, lịch sử nhân loại được tô điểm bằng những vệt máu loang lổ khiến cô không rét mà run, đồng thời, tư tưởng trác việt của những nhà tư tưởng đó cũng đã dẫn dắt cô đi vào chốn bí ẩn nhất, cơ bản nhất của nhân tính.
Kỳ thực, ngay cả ở núi Radar tựa như một chốn đào nguyên cách biệt với thế giới bên ngoài này, sự phi lý tính và điên cuồng của loài người vẫn ngày ngày hiện lên trước mắt cô. Diệp Văn Khiết nhìn thấy, khu rừng già dưới chân núi mỗi ngày đều bị những đồng đội ngày trước của cô điên cuồng tàn phá, diện tích đất hoang càng ngày càng mở rộng, tựa như một phần của núi Đại Hưng An đã bị lột đi lớp da của nó vậy, khi những khu vực ấy nối liền thành một mảng, mấy khoảnh rừng may mắn còn sót lại bỗng trở thành thứ bất bình thường. Ngọn lửa khai hoang bùng lên trên núi đồi trọc lốc, núi Radar trở thành chốn lánh nạn của lũ chim rừng chạy trốn khỏi biển lửa, khi ngọn lửa bùng lên, tiếng kêu thảm thiết của lũ chim trong căn cứ vang lên không dứt bên tai, lông vũ của chúng đều bị đốt cho cháy đen hết cả.
Ở thế giới bên ngoài xa xôi hơn, sự điên cuồng của loài người đã đạt đến đỉnh cao trong lịch sử văn minh. Khoảng thời gian ấy, cũng chính là thời kỳ mà Liên Xô và Mỹ đang tranh hùng kịch liệt, trong những giếng phóng tên lửa nhiều không đếm xuể phân bố trên cả hai đại lục, trên những con tàu ngầm hạt nhân chiến lược ẩn náu dưới lòng biển sâu như những bóng ma, những vũ khí hạt nhân có thể huỷ diệt địa cầu mấy chục lần chỉ cần một cái chạm nhẹ là sẽ bùng phát. Chỉ riêng lượng đầu đạn hạt nhân trên một chiếc tàu ngầm lớp Polaris hay Akula, là đã đủ huỷ diệt hơn trăm thành phố, lấy mạng mấy trăm triệu con người. Nhưng những người bình thường vẫn cười cười cho qua những chuyện này, tựa hồ chẳng hề liên quan gì đến họ vậy.
Là một nhà vật lý thiên văn, Diệp Văn Khiết hết sức mẫn cảm với vũ khí hạt nhân. Cô biết, đó là sức mạnh mà chỉ các sao mới có. Cô càng hiểu rõ hơn, trong vũ trụ còn có thứ sức mạnh đáng sợ hơn gấp bội, có lỗ đen, có phản vật chất, so với những sức mạnh ấy, bom nhiệt hạch chẳng qua chỉ là một cây nến dịu dàng. Nếu loài người có được một trong những sức mạnh ấy, thế giới này có thể sẽ bị hoá khí trong nháy mắt. Đối mặt với sự điên cuồng của nhân loại, lý trí chỉ là một thứ mềm yếu và bất lực.
Bốn năm sau khi vào căn cứ Hồng Ngạn, Diệp Văn Khiết cùng Dương Vệ Ninh lập gia đình. Dương Vệ Ninh thật lòng yêu thương Diệp Văn Khiết, vì tình yêu, anh đã từ bỏ tiền đồ của mình. Lúc này, thời kỳ dữ dội nhất của Cách mạng văn hoá đã trôi qua, hoàn cảnh chính trị đã tương đối hoà hoãn, Dương Vệ Ninh không đến nỗi vì cuộc hôn nhân của mình mà bị bức hại, nhưng vì đã lấy một người vợ bị chụp mũ phần tử phản cách mạng, anh bị coi là chưa trưởng thành về mặt chính trị, đánh mất chức vị kỹ sư trưởng. Anh và vợ có thể ở lại căn cứ địa như những kỹ thuật viên bình thường, cũng là vì công tác kỹ thuật không thể nào thiếu được bọn họ. Đối với Diệp Văn Khiết, cô đón nhận tình yêu của Dương Vệ Ninh chủ yếu là vì tâm lý muốn báo ân, trong thời khắc nguy nan nhất, nếu không phải anh đưa cô vào chốn tránh nạn cách biệt với thế gian này, có thể cô đã biến mất khỏi cõi đời từ lâu. Dương Vệ Ninh rất tài năng, có cả trình độ lẫn phong độ, không phải là người khiến cô chán ghét, nhưng trái tim cô đã như đống tro tàn, thật sự rất khó bùng lên ngọn lửa tình yêu được nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp