Tam Thể

20.Tam Thể: Einstein, Con Lắc Đơn, Vụ Vỡ Lớn


11 tháng

trướctiếp

Lần thứ năm Uông Diểu đăng nhập vào Tam Thể, thế giới trong buổi bình minh đã hoàn toàn biến đổi. Toà kim tự tháp lớn xuất hiện bốn lần trước đó đã bị huỷ diệt trong thảm hoạ ba Mặt trời giao hội, trên vị trí đó xuất hiện một kiến trúc hiện đại to lớn. Uông Diểu thấy toà nhà lớn màu đen này rất quen mắt, đó chính là toà nhà của Liên Hiệp Quốc. Xa xa, có rất nhiều kiến trúc lớn nằm rải rác trên mặt đất, hiển nhiên chính là các nhà kho, tất cả đều có bề mặt gương phản xạ toàn phần, dưới ánh ban mai, trông như thể trên mặt đất mọc lên vô số cây cối bằng thuỷ tinh khổng lồ.
Uông Diểu nghe thấy tiếng đàn violon, hình như là một khúc nhạc của Mozart, người chơi đàn không thành thạo cho lắm, nhưng lại có một âm điệu rất đặc biệt, tựa hồ không ngừng giải thích rằng, đây là tôi chơi cho mình nghe, và tôi rất thích nghe. Tiếng đàn phát ra từ chỗ một ông già vô gia cư ở trên bậc cấp dẫn lên cửa chính toà nhà, mái tóc bạc bù xù tung bay trong gió, dưới chân ông ta để một cái mũ dạ rách, trong mũ hình như đã có người bỏ vào mấy đồng tiền lẻ.
Uông Diểu đột nhiên nhận ra, Mặt trời đã mọc, nhưng Mặt trời lại mọc lên từ bên dưới đường chân trời ở hướng ngược với hướng của ánh ban mai, bầu trời phía đó vẫn là một mảng tối đen, trước khi Mặt trời lên, không có chút ánh sáng nào. Mặt trời rất lớn, vầng dương dâng lên một nửa chiếm trọn cả một phần ba đường chân trời. Nhịp tim của Uông Diểu đập nhanh hơn, Mặt trời lớn thế này, chỉ có nghĩa là lại một trận đại thảm hoạ sắp giáng xuống. Nhưng lúc anh ngoảnh đầu lại, chỉ thấy ông già kia vẫn hờ hững như không ngồi ở đó kéo đàn vĩ cầm, dưới ánh Mặt trời, mái tóc bạc của ông ta trông như thể đang cháy bùng lên.
Mặt trời này có màu bạc, cùng màu với mái tóc của ông lão, nó rải xuống mặt đất một vạt sáng bàng bạc, nhưng Uông Diểu không hề cảm thấy ánh sáng này ấm áp chút nào. Anh ngước nhìn Mặt trời đã dâng hẳn lên khỏi đường chân trời, trên cái mâm khổng lồ phát ra ánh sáng bạc đó, anh nhìn thấy rõ mồn một những đường nét dạng vân gỗ, đó là những rặng núi ở trạng thái rắn. Uông Diểu đã hiểu ra, bản thân nó không phát ra ánh sáng, mà chỉ phản chiếu lại ánh sáng của Mặt trời thực sự phát ra từ hướng khác, thứ mọc lên ấy không phải Mặt trời, mà là một mặt trăng khổng lồ! Mặt trăng chuyển động rất nhanh, lướt qua bầu trời với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhận ra được, trong cả quá trình này, nó từ trăng tròn, thu nhỏ dần thành trăng thượng huyền, rồi lại thành trăng lưỡi liềm, tiếng đàn violon chậm rãi của ông già dập dềnh bay bổng trong làn gió sớm lạnh lẽo, cảnh tượng tráng lệ trong vũ trụ dường như chính là thứ âm nhạc đó hoá thành thực thể, Uông Diểu ngất ngây trong nỗi kinh sợ trước cái đẹp. Vầng lưỡi liềm khổng lồ lặn xuống trong ánh nắng sớm, lúc này, độ sáng của nó đã tăng lên rất nhiều, khi chỉ còn lại hai chiếc sừng nhọn phát ra ánh sáng bạc chói loá ở phía trên đường chân trời, Uông Diểu đột nhiên tưởng tượng chúng là hai chiếc sừng cong của một con trâu vũ trụ khổng lồ đang lao về phía Mặt trời.
“Copernicus tôn kính, xin hãy dừng bước chân vội vã của anh lại, anh thưởng thức một khúc nhạc của Mozart còn tôi thì cũng có bữa trưa.” Sau khi vầng trăng khổng lồ lặn xuống, ông lão ngẩng đầu lên nói.
“Nếu tôi không nhận nhầm người…” Uông Diểu nhìn gương mặt đầy nếp nhăn ấy, những nếp nhăn đó đều rất dài, đường nét cũng rất nhẹ nhàng, như thể đang cố gắng tạo ra một cảm giác hài hoà.
“Anh không nhận nhầm đâu, tôi là Einstein, một người đáng thương một lòng tin vào Thượng Đế nhưng lại bị Ngài bỏ rơi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp