Cố Tuấn Xuyên như ngừng thở, ngơ ngác ở đó.

Anh tự nhận mình là người có tố chất tâm lý mạnh mẽ, thi đấu thích nhất là đánh vào thời khắc mấu chốt, vì đã. Làm ăn thích chơi lớn, vì kích thích. Nhảy dù lướt sóng trượt tuyết, thích vượt qua giới hạn, vì thú vị.

Anh theo đuổi cảm giác được sống thông qua kích thích mãnh liệt.

Anh không ngờ đời này kích thích lớn nhất mà mình chịu lại là Lận Vũ Lạc ngửa cổ hỏi anh: Em ghen tỵ anh ôm người khác đấy, mất mặt lắm sao?

Đây có lẽ là khởi đầu của tình yêu.

Lận Vũ Lạc bắt đầu ghen với tình cảm của anh.

Cô nhận rõ, dũng cảm thừa nhận, thậm chí mang theo chút kiêu ngạo.

Cố Tuấn Xuyên bị Lận Vũ Lạc dọa cho ngốc nghếch.

Không phải lần đầu anh biết Lận Vũ Lạc hung hãn, nhưng không ngờ cô lại đến mức này. Dáng vẻ dũng cảm thừa nhận mình ghen, có dục vọng mang theo nét đáng yêu không nói nên lời. Anh chơi bóng bầu dục, vậy mà không làm lại Lận Vũ Lạc về mặt va chạm tư tưởng. Muốn tiến vào mười mét ở chỗ cô, thật sự khó khăn quá đỗi.

Anh gặp đối thủ mất rồi.

Lận Vũ Lạc đá anh, học theo giọng điệu anh:

"Anh ngốc rồi à? Sao không nói chuyện?"

Cố Tuấn Xuyên túm lại cổ chân cô, kéo đến trước người mình, vỗ mông cô:

"Em học ai nói chuyện vậy hả?"

"Học anh!"

Lận Vũ Lạc hắt xì, Cố Tuấn Xuyên nhanh chóng rút khăn giấy chặn mũi cô lại:

"Em xem có ghê tởm không?"

"Em cho anh ôm em rồi hả?"

Lận Vũ Lạc vừa lau mũi vừa liếc nhìn sắc mặt anh. Cơ thể anh ngửa ra sau, cứ như cô là quỷ quái tránh không kịp. Anh càng như vậy Lận Vũ Lạc càng muốn đối nghịch với anh. Leo lên đùi anh ngồi, vòng tay lên cổ anh. Thoáng chốc đã cách anh gần hơn, cuối cùng áp sát vào cơ thể cứng như sắt thép của anh. Thân thể thức tỉnh quá nhanh, chỉ cần cô cho một mồi lửa, tự anh cũng có thể bốc cháy. Cách lớp quần áo, dường như còn nóng hơn cả cô.

Lận Vũ Lạc nhìn anh, lòng dạ cô xấu xa, muốn biết rốt cuộc trong căn nhà này có thể khiến Cố Tuấn Xuyên buông vũ khí đầu hàng hay không. Lắc lư cọ xát, anh ngửa ra tựa lưng về phía sau, mắt khép hờ chỉ chừa lại một khe hẹp, như muốn ăn sạch cô. Mà cô cũng nếm được ngon ngọt trong quá trình trêu chọc anh.

Lận Vũ Lạc đang bệnh đầu óc cũng bắt đầu không sạch sẽ, đủ loại hình ảnh đã từng với Cố Tuấn Xuyên đan xen nhau, như một bộ phim gợi tình được đánh giá cao về mặt nghệ thuật.

"Cố Tuấn Xuyên."

Môi cô chạm lên yết hầu anh, lại chậm rãi dời đến cằm anh, cuối cùng dừng lại bên môi. Tay ôm lấy mặt anh, quỳ lên để tiện hôn anh hơn, lại bị anh đè xuống. Khoảnh khắc va chạm Lận Vũ Lạc cắn môi hừ một tiếng.

Cô muốn nghe Cố Tuấn Xuyên nói gì đó, tùy tiện điều gì cũng được. Nhưng anh lại ngậm miệng chẳng thốt tiếng nào, yết hầu nhúc nhích, một đường gân nổi lên chỗ bả vai.

Lận Vũ Lạc cắn sợi gân đó, bị một tay anh nắm cổ kéo ra.

Nụ hôn của Cố Tuấn Xuyên tới ngay sau đó, gặm cắn môi cô. Lận Vũ Lạc rất biết điều đưa lưỡi cho anh, khoảnh khắc bị môi anh ngậm lấy, luồng điện lan tràn. Cánh tay anh càng siết chặt hơn, thỉnh thoảng chạm một lần, thật sự muốn lấy mạng.

Thở dốc vội vã.

Một tay Lận Vũ Lạc muốn thăm dò anh, lại bị anh nắm chặt cổ tay.

"Cố Tuấn Xuyên anh buông tay."

"Không buông."

Cố Tuấn Xuyên không muốn tiếp tục.

Anh đã nhịn hai năm rồi, không thiếu lần này cũng chẳng kém lần sau. Anh sẽ không giẫm lên vết xe đổ, anh bắt buộc phải để Lận Vũ Lạc yêu mình trước, rồi mới thần phục cơ thể cô.

Cố Tuấn Xuyên ném cô lên giường, vứt chăn lên người cô, anh lại ngồi xếp bằng dưới đất.

"Em sốt đến mụ mị rồi hả?"

Cố Tuấn Xuyên chống cằm nhìn cô:

"Người ta sốt thì ỉu xìu, em sốt muốn bán mạng phải không? Em có biết mình vừa làm gì không?"

"Anh chê giường em bẩn chứ gì?"

Lận Vũ Lạc hỏi anh.

"Đúng."

Cố Tuấn Xuyên sẽ không lên giường mà người đàn ông khác từng nằm, hành vi này khá ngốc, nhưng anh chẳng thể thuyết phục được mình không để ý. Anh rất để tâm trong lòng Lận Vũ Lạc, Ninh Phong quan trọng hơn anh, thế nên anh không muốn chiếm giường mà Ninh Phong từng giành ưu thế, quá bướng bỉnh.

"Tất nhiên, cũng do em đang bệnh, thời cơ không thích hợp."

"Sao lại không đúng thời cơ kia chứ? Giờ chẳng phải là dịp tốt ư? Cô nam quả nữ..."

"Giờ em nói hăng lắm, anh khuyên em đừng trêu chọc anh, anh mà lên cơn rồi không khống chế được mình đâu."

Anh biết mình có đức hạnh gì, đến lúc ấy gọi anh một câu súc sinh cũng chẳng quá.

Lận Vũ Lạc chẳng thèm để ý anh nữa, nhưng lại không thể ngó lơ, vì cô đói rồi.

"Cố Tuấn Xuyên."

"Nói."

"Có phải chúng ta nên ăn cơm không?"

Giọng Lận Vũ Lạc vẫn khàn, nhưng tinh thần tốt hơn nhiều. Người có thể chất tốt bị bệnh cũng nhanh khỏi, cô nghĩ sáng mai thức dậy mình có thể nạp đầy máu sống lại rồi.

"Mì rau?"

"Anh đừng qua loa với em được không?"

Lận Vũ Lạc đáp:

"Tốt xấu gì cũng cho em chút thịt với."

"Bệnh mà còn ăn thịt cái rắm? Chẳng phải cần ăn thanh đạm ư?"

"Không ăn thịt sao khỏe được."

Lận Vũ Lạc cũng không khách sáo với Cố Tuấn Xuyên, lúc này vắt hết óc nghĩ xem muốn ăn gì. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy beefsteak nhà hàng Tô Cảnh Thu rất ổn, khỏe mạnh không ngán lại ngon miệng:

"Hay là...anh đến nhà hàng Tô Cảnh Thu...đóng gói beefsteak về cho em được không?"

"Em thật đúng là không xem mình như người ngoài nhỉ."

Cố Tuấn Xuyên nói, nhưng vẫn lấy điện thoại gọi cho Tô Cảnh Thu, bảo anh ta mang đến tận nhà.

Tô Cảnh Thu đang ở nhà ăn cơm tối mỗi tuần một lần theo thông lệ với vợ mình, nhận được điện thoại quả thật như trút gánh nặng. Lớn tiếng nói ra yêu cầu của Cố Tuấn Xuyên, còn cố ý phàn nàn:

"Anh cũng không ngờ mình lại quen với thằng bạn hơn ba mươi rồi vẫn còn mặc tã. Nhưng biết sao được? Bạn là mình chọn mà, hôm nay đành phải xin lỗi em."

Lấy chìa khóa xe ra khỏi cửa như chạy trốn, lúc nhìn thấy Cố Tuấn Xuyên quả thật cảm động đến muốn rơi nước mắt: Công ty vợ anh ta hôm nay cắt giảm nghiệp vụ, cô ấy đã sa thải 15 người trong phòng họp, lúc ăn cơm anh ta có cảm giác như mình cũng sắp bị đuổi tới nơi. Tô Cảnh Thu cũng không xem mình là người ngoài, vào nhà Lận Vũ Lạc:

"Đến cũng đến rồi, tôi ở với Lạc Lạc thêm chút."

Dù sao lề mề không muốn về nhà.

Vừa vào cửa đã thấy chật chội, lên tiếng phàn nàn:

"Lạc Lạc à, cô chuyển nhà đi. Cô xem căn nhà của mình này, có thêm tôi vào là không biết đặt chân ở đâu nữa, không nhích người được."

"Không chuyển."

Lận Vũ Lạc vừa mở hộp đồ ăn vừa nói:

"Không có lý do gì để chuyển."

Tóm lại Lận Vũ Lạc không chịu dọn nhà, dẫu ánh mắt Cố Tuấn Xuyên như muốn giết cô, cô cũng không chịu. Chuyển nhà hay không đã trở thành chướng ngại vật giữa việc tiến bước trong mối quan hệ của họ.

Trong căn nhà này, dẫu đã sinh sôi, Cố Tuấn Xuyên cũng phải kiềm nén. Anh sẽ không để mặc cảm xúc phát triển. Tô Cảnh Thu ở lì đến mười giờ mới đi, Cố Tuấn Xuyên tiễn anh ta xuống lầu thuận tiện vứt rác.

Tô Cảnh Thu thấy dáng vẻ người đàn ông gia đình của Cố Tuấn Xuyên không nhịn được tặc lưỡi vài tiếng:

"Tôi không ngờ đời này có thể nhìn thấy cậu như vậy. Nhưng tôi cũng hận cậu lắm, có mưu kế này sao không dạy tôi dùng?"

"Lúc cậu kết hôn tôi đã ngăn cản rồi, tự cậu kiên trì muốn thể hiện hôn nhân không tình yêu sẽ lâu dài hơn, mới mấy ngày mà cậu đã không muốn về nhà à?"

Tô Cảnh Thu cười hì hì:

"Đây chỉ là cơn đau thôi, tôi sẽ chiến thắng. Được rồi, tôi tới quán bar, bắt đầu công việc ban đêm của mình."

Đi được vài bước lại vòng trở về, nói một câu vừa ghê tởm vừa nghiêm túc:

"Chẳng biết tại sao, thấy anh em mình khổ tận cam lai tôi cũng vui lắm. Tôi có linh cảm, trước khi mùa hè kết thúc hai người chắc chắn có thể ngủ với nhau. Nhưng tôi hơi lo thằng em của cậu đã lâu chưa dùng..."

"Hơn hai năm cậu cũng không dùng, hư rồi hả?"

Cố Tuấn Xuyên hỏi anh ta.

"..."

Cố Tuấn Xuyên thấy thằng bạn của mình là người rất đáng yêu, một gã đàn ông ngốc nghếch. Hình xăm cánh tay và dáng vẻ du côn, quả thật là một lớp da ngoài định mức, che phủ đi sắc thái vốn có của anh ta. Người không thân sẽ tưởng anh ta là kẻ liều mạng chỉ muốn cách xa, người quen sẽ hiểu anh ta là đàn ông sắt thép dịu dàng, mang theo chút thẳng thắn buồn cười.

Hai người quyết định cùng hút một điếu thuốc.

Nhưng lục hết túi cũng không có điếu nào. Cố Tuấn Xuyên không nghiện thuốc, thỉnh thoảng hút một điếu chơi vui, nên không mang theo bên người. Tô Cảnh Thu bị người vợ xa lạ quản lý, nói trong nhà của họ không được có mùi thuốc. Trong quá trình kiểm tra giám sát, túi quần của anh bị lục hết chỉ còn lại một mẩu thuốc.

Không hút thuốc được, Tô Cảnh Thu buồn bã:

"Cuộc hôn nhân nào cũng cay đắng như vậy hay chỉ mỗi tôi thôi?"

Cố Tuấn Xuyên buồn cười muốn chết, đẩy anh ta bảo anh ta cút lẹ.

Lúc Cố Tuấn Xuyên lên lầu Lận Vũ Lạc đã thiếp đi.

Anh khoanh tay trước ngực ngồi trên sô pha, hơi buồn ngủ nhưng lại không ngủ được. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong hôm nay hệt như giấc mộng khiến người ta phải nghĩ ngợi sâu xa. Anh loáng thoáng cảm thấy hạnh phúc, lại khuyên mình phải bình tĩnh. Chẳng rõ Lận Vũ Lạc bụng dạ đen tối sẽ gây chuyện gì nữa, nói không chừng hôm nào đó lại đánh đến anh không biết đâu mà lần.

Nửa đêm nghe tiếng Lận Vũ Lạc khẽ gọi: Cố Tuấn Xuyên...Cố Tuấn Xuyên...

Anh ngồi dậy hỏi cô sao thế.

Lận Vũ Lạc hơi ngại, cô ngủ mãi ngủ mãi thấy mình toát mồ hôi, bèn dịch sang chỗ khác, rồi lại ra mồ hôi. Lúc này trên giường chỗ nào cũng ướt, cô không ngủ nổi nữa.

"Anh có thể giúp em thay ga giường không? Em không có sức, vẫn chóng mặt."

Không có sức là thật, nhưng không hề chóng mặt. Cố Tuấn Xuyên ở đây, cô muốn phiền đến anh. Hiếm khi Cố Tuấn Xuyên không dạy dỗ cô, đổi lại là người khác, anh đang say giấc mà bị gọi dậy như vậy, thế nào cũng phải gắt ngủ.

Lận Vũ Lạc khoác chăn ngồi trên ghế sô pha xem Cố Tuấn Xuyên đổi ga giường. Có một thoáng cô nghĩ, liệu có phải tình cảm đều được tích lũy từ những chuyện nhỏ nhặt thế này hay chăng? Yêu từ cái nhìn đầu tiên khó khăn quá đỗi, nhưng bên nhau lâu dài quả thật sẽ nảy sinh tình cảm.

Cô của hai năm trước hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày Cố Tuấn Xuyên lại ở trong ngôi nhà nhỏ của cô, giúp cô thay ga giường mà chẳng một lời trách móc. Lúc ấy câu nào họ cũng bảo phải xây dựng trật tự hôn nhân, chẳng qua chỉ để ngày tháng trôi qua không quá giày vò mà thôi.

"Cố Tuấn Xuyên."

"?"

"Yêu đương không?"

Cố Tuấn Xuyên không ngờ mình lại được tỏ tình vào một đêm rách nát như vậy, lời bày tỏ ấy cũng không giống thật, chẳng chứa quá nhiều tình cảm. Chưa bao giờ anh nghĩ mình lại như thằng nhóc mười mấy tuổi, vì một câu nói mà nhịp tim muốn ngừng đập, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay.

Anh vừa vứt chăn ra, mãi đến khi Lận Vũ Lạc về giường anh cũng không hề run thêm lần nữa.

Lận Vũ Lạc ôm gối nhìn anh, động tác anh chậm hơn, dường như cô cũng vì vậy mà hồi hộp.

Trong phòng bỗng im ắng lạ lùng kéo dài, Cố Tuấn Xuyên mãi không nói gì, cho đến khi làm xong mới ngồi lại sô pha, nhìn Lận Vũ Lạc:

"Em có thích anh không mà đòi yêu đương với anh? Ghen là thích sao? Em biết thích một người có cảm giác gì không?"

"Biết chứ."

Lận Vũ Lạc đáp:

"Em từng thích, em biết."

Ý của cô vốn là mình đã suy nghĩ cẩn thận, không phải tùy tiện nói ra. Nhưng Cố Tuấn Xuyên lại nghe "từng thích", chính là vẫn chưa thích anh.

"Có bao giờ khi tối đến không ngủ được em sẽ nhớ đến anh chưa? Hoặc là ăn được món gì ngon sẽ nghĩ giá mà Cố Tuấn Xuyên ở đây thì tốt biết mấy. Muốn đi đâu đó chơi sẽ vô thức xem vé máy bay cho hai người, có người tỏ tình em sẽ thấy tiếc, tại sao người ấy không phải Cố Tuấn Xuyên, đôi lúc sẽ sốt ruột muốn gặp anh, dẫu biết có khi anh sẽ lên mặt với em, nhưng vẫn mặt dày đến tìm anh...những chuyện này em đã trải qua chưa? Không phải với Ninh Phong, mà với anh, nói thật đi."

Hiếm khi nào Cố Tuấn Xuyên nói chuyện nghiêm túc, thế nên mỗi một câu đều vang dội.

Lận Vũ Lạc chẳng thể lừa anh, tất cả những chuyện anh nói, với cô chỉ là ngẫu nhiên thi thoảng, ít đến mức gần như có thể bỏ qua, vậy nên cô lắc đầu.

"Vậy tại sao ban nãy em lại muốn yêu đương với anh? Em trêu đùa kẻ ngốc à?"

"Vậy không yêu đương nữa."

Lận Vũ Lạc nói.

"Ngủ đi."

Cố Tuấn Xuyên xem giờ:

"Trời sắp sáng rồi."

"Ồ."

Lận Vũ Lạc nằm lại giường, nhưng cô không ngủ được. Cố Tuấn Xuyên nằm trên sô pha chẳng chút tiếng động, nhưng cô phát giác tâm trạng anh không tốt. Đáng thương biết mấy, đến chăm sóc cô lại bị cô chọc giận. Cô để chân trần chạy đến sô pha, chen vào giữa anh và khe hở sô pha, suýt nữa lấn Cố Tuấn Xuyên rơi xuống đất.

"Giường không đủ cho em ngủ phải không?"

Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.

Cô ưm một tiếng, vòng tay ôm eo anh, quấn chân lên đùi anh, đè hết trọng lượng lên người anh. Lận Vũ Lạc cũng không rõ mình có phải đang dỗ người ta hay không, chỉ nhỏ tiếng bảo:

"Anh vất vả rồi, lần sau anh bệnh em sẽ chăm anh."

"Mau nghỉ ngơi đi."

Lận Vũ Lạc cười, cách lớp áo cắn lên ngực anh, phát giác cơ bắp anh căng chặt, thò tay vào từ mép áo, bị anh đẩy ra.

Lận Vũ Lạc lại lần nữa khiêu chiến giới hạn của Cố Tuấn Xuyên, theo anh thấy cô muốn đánh tan anh, nhưng Cố Tuấn Xuyên không cho phép xảy ra.

Ấn Lận Vũ Lạc vào lòng, ra lệnh cô mau đi ngủ.

Cuối cùng Lận Vũ Lạc cũng nghe lời, nhắm mắt lắng nghe hơi thở của Cố Tuấn Xuyên.

Cô liều mạng nhớ lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên Cố Tuấn Xuyên liệu có hình ảnh nào mà cô hoàn toàn tin tưởng, trái tim yên ổn như hôm nay hay không, hình như chưa từng. Khi ấy cô vẫn luôn xù lông, Cố Tuấn Xuyên cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, một lời không hợp họ sẽ tranh cãi tổn thương nhau, cho nên lúc ly hôn đều cảm thấy được giải thoát.

Lúc ấy cô hận Cố Tuấn Xuyên muốn chết, chưa từng nghĩ một ngày nào đó của tương lai, lòng cô lại nảy mầm tình yêu nhỏ bé với anh.

Cảm giác này rất tốt

Đêm nay cũng rất tuyệt, trừ việc không thể đánh đổ được Cố Tuấn Xuyên.

Lận Vũ Lạc không phục chút nào.

Hôm sau cô thức dậy với tinh thần sảng khoái, nhìn Cố Tuấn Xuyên càng thoải mái phấn chấn hơn, cô bỗng thấy bực.

"Chọc đến em à? Em trừng anh làm gì?"

Cố Tuấn Xuyên giả vờ muốn móc mắt cô, Lận Vũ Lạc che mắt nói với anh:

"Em cũng muốn được nâng lên!"

"?"

"Ngồi trên vai anh! Nhanh nào!"

Quỷ hẹp hòi, vẫn còn nhớ chuyện này!

Cố Tuấn Xuyên cố tình không cho cô ngồi, bị cô truy đuổi hết mấy vòng trong nhà, cuối cùng chọc cô tức, bực bội đuổi Cố Tuấn Xuyên đi.

Cố Tuấn Xuyên bế cố lên, chuyển cô từ tay trái sang tay phải, Lận Vũ Lạc la hét vỗ vai anh:

"Em muốn ngồi lên vai! Ngồi lên vai! Em không cần mấy thứ hoa hòe này!"

Cuối cùng cô cũng được như ý muốn.

Rung đùi ngồi trên vai Cố Tuấn Xuyên:

"Ôi chao, em nói mà sao chụp hình lại thích ngồi lên vai chứ, hóa ra là nhìn được xa!"

Cố Tuấn Xuyên cao, còn nâng cô lên, thậm chí cô không dám ngẩng đầu, sợ chạm trúng trần nhà. Anh dẫn cô dạo quanh nhà một vòng, mặt không biến sắc cũng chẳng thở dốc, cơ thể này quả đúng là súc sinh.

Lận Vũ Lạc không ghen tỵ nữa, lúc được thả xuống cố ý so chiều cao với Cố Tuấn Xuyên, trước giờ chưa từng cố ý quan sát, lần này so sánh mới phát hiện hình bóng của anh có thể bao phủ cả người cô.

Cô bật cười thành tiếng.

Cố Tuấn Xuyên hỏi cô cười cái gì, cô duỗi tay so:

"Em vốn tưởng anh chỉ cao chừng này."

"Đàn ông, còn sống, chỉ cần vẫn còn một hơi, sẽ không cho phép người khác xóa bỏ chiều cao 1m85 của mình, em nhớ kỹ cho anh."

Cố Tuấn Xuyên nói.

Lận Vũ Lạc nhún vai.

Lúc bệnh thì tình cảm yêu thương, vừa khỏi ra cửa là một lòng một dạ cống hiến cho kinh doanh. Thậm chí nghỉ trưa cô cũng không ăn cơm mà mang theo sổ tuyên truyền ghé thăm câu lạc bộ du lịch.

Trong cửa hàng đang bán những sản phẩm du lịch, hiếm có ai đến chào hàng du lịch như cô. Vì cùng làm chung khu thương mại Đông An, giám đốc câu lạc bộ du lịch có ấn tượng rất tốt với Lận Vũ Lạc. Thấy cô lấy sách ảnh đến, thái độ cực kỳ nghiêm túc, gọi cho cô một phần ăn trưa, vừa ăn vừa nghe cô giới thiệu Lục Xuân.

Một nơi nhỏ bé như Lục Xuân, ít người biết đến. Những người lần đầu đến Vân Nam phần lớn sẽ đi Côn Minh, Đại Lý, Lệ Giang, Tây Song Bản Nạp, Shang-ri La, hiếm có ai sẽ chuyển đường ghé qua Lục Xuân. Trừ khi tự lái xe nghỉ chân, nhưng con người giám đốc rất tốt, kể cho Lận Vũ Lạc nghe rất nhiều chuyện trong ngành, còn giới thiệu cho cô một vài hội nghị cấp cao ngành du lịch, để cô đến hiện trường nghiên cứu.

Nể mặt cùng làm chung ở trung tâm Đông An, họ đã giữ lại sách tuyên truyền của cô, đồng ý với cô sẽ thảo luận về nó trong cuộc họp nội bộ, xem có bán được hay không.

Khởi đầu chẳng mấy thuận lợi như tưởng tượng.

Điều này kích thích ý chí chiến đấu của Lận Vũ Lạc. Chỉ cần rảnh rỗi cô sẽ lên mạng xem chiến lược, cô quyết định tốn chút tiền, mời một số người đến Lục Xuân chơi.

Buổi chiều không có việc gì làm, cô ngồi trên quầy tính toán. Chi phí từ Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến đến Lục Xuân, cùng những khoản tiêu xài khác có thể xảy ra.

Thực ra cô chẳng cần viết những hạng mục số liệu vào sổ nhỏ của mình, suy nghĩ nhẩm tính là ra ngay. Nhưng ngẫm lại mình vừa sốt xong, lỡ đầu óc không tốt, tính sai thì sao.

Lúc Cố Tuấn Xuyên đến Lục Dã cô đang cắn bút, cau mày, kiểm tra và tổng kết lại lần cuối.

Cô cần một trăm ngàn, mời bốn mươi blogger, không thể đoán được tỷ lệ đầu tư lấy lại, vụ làm ăn này không làm được.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn sang phía đối diện, chạm mắt với Cố Tuấn Xuyên từ xa, chân cô đột nhiên mềm nhũn. Những con số đầy đầu bỗng rối loạn, cuối cùng hóa thành cánh tay Cố Tuấn Xuyên đột nhiên siết lại và va chạm nơi cứng rắn kia.

Ánh mắt lơ đãng lọt vào mắt Cố Tuấn Xuyên, anh cũng chẳng lấy làm đắc ý, ngược lại nảy sinh suy nghĩ giống hệt Lận Vũ Lạc ngày trước: Túi da đẹp đẽ này của mình đúng là vướng víu, cô ấy ngấp nghé cơ thể mình, lại không yêu con người mình.

Tô Cảnh Thu cười anh thích so đo.

Anh ta nói:

"Người ở trước mặt rồi cậu còn giả vờ quân tử. Cậu kiềm chế gì chứ? Kiềm nén như vậy chẳng giống cậu chút nào. Cậu nên làm dã thú!"

Cố Tuấn Xuyên lười để ý anh ta.

Lúc tan làm, nhóm Tiểu Điểu còn đang dọn dẹp trong cửa hàng, Cố Tuấn Xuyên đã quang minh chính đại bước vào phòng tập yoga, cầm ba lô của Lận Vũ Lạc.

Tiểu Điểu ngơ ngác, lén lút hỏi Tiểu Ngư:

"Chủ tịch Cố và quản lý Lạc Lạc?"

Tiểu Ngư không hề bất ngờ:

"Sớm muộn gì cũng đến ngày này."

Họ không rõ những chuyện giữa Cố Tuấn Xuyên và Lận Vũ Lạc, chỉ thấy hai người này qua lại với nhau lạ lùng, khó tránh khỏi làm người ta nghĩ nhiều.

Lận Vũ Lạc cũng không che giấu, theo sau Cố Tuấn Xuyên xuống hầm xe.

Bận rộn cả ngày Lận Vũ Lạc chưa từng ăn đàng hoàng, Cố Tuấn Xuyên cũng vậy. Lên xe xong, Cố Tuấn Xuyên hỏi cô:

"Đi đâu?"

"Đến nhà anh."

Lận Vũ Lạc không hề biến sắc.

Khóe môi Cố Tuấn Xuyên nhúc nhích, chọn đồ ăn khuya trước, rồi mới lái xe về nhà. Anh có chút đắc ý, Lận Vũ Lạc nhìn ra được. Cũng tự biết mình đưa dê vào miệng cọp, chẳng sao cả, chưa chắc ai là dê đâu.

Đã lâu rồi cô chưa ghé nhà Cố Tuấn Xuyên.

Vào cửa Cố Tuấn Xuyên ném dép cho cô.

Lận Vũ Lạc thay dép, quan sát xung quanh. Cô cũng tò mò liệu hai năm nay Cố Tuấn Xuyên có thật sự chỉ một mình hay không, liệu anh có đưa ai về nhà giải quyết nhu cầu sinh lý, hay anh có lén lút hẹn hò không.

Tất nhiên cô biết suy nghĩ này rất buồn cười, nhưng cô tò mò cuộc sống cá nhân của Cố Tuấn Xuyên. Vào nhà vệ sinh quan sát bồn rửa mặt không thấy đồ dùng phụ nữ, thậm chí liếc qua khăn tắm xem có tóc dài hay chăng.

Lúc cô ra ngoài, Cố Tuấn Xuyên đã thay đồ xong đang ngồi trên sô pha, Lận Vũ Lạc ngồi xuống cạnh anh, lấy chân cọ nhẹ đầu gối anh:

"Cố Tuấn Xuyên."

"Sao thế?"

"Chúng ta có cần kiểm tra toàn thân không?"

"Kiểm tra cái gì?"

"Chính là một số kiểm tra cần thiết. Em nghĩ lấy báo cáo sức khỏe, có trách nhiệm với nhau hơn."

"Lúc em ở bên Ninh Phong không làm các biện pháp an toàn sao?"

Giọng điệu Cố Tuấn Xuyên bình tĩnh, thực ra anh giận rồi.

"Không phải."

"Thế kiểm tra cái gì? Kiểm tra anh? Sợ anh bệnh? Dù anh đã làm thái giám suốt hai năm? Anh còn phải tự chứng minh trong sạch với em? Là vậy phải không?"

"Em đâu có biết hết..."

"Em không chắc anh có ngủ với người khác hay không, cho nên em đề nghị kiểm tra, coi anh là kẻ chẳng ra gì?"

Cố Tuấn Xuyên lắc đầu:

"Em buồn cười quá đấy Lận Vũ Lạc. Em chia tay Ninh Phong mấy năm, lúc quay lại có yêu cầu cậu ấy kiểm tra không? Sao em dám chắc mấy năm đó cậu ấy không có ai khác? Đến lượt anh lại đòi kiểm tra?"

Lòng tự trọng của Cố Tuấn Xuyên bị tổn thương.

Một tiếng trước ở trên xe anh còn vui không kiềm nổi, giờ bị Lận Vũ Lạc chọc tức đến chẳng còn tâm trạng gì nữa.

Đồ ăn giao đến, anh mở cửa lấy vào đặt trên bàn, gọi Lận Vũ Lạc:

"Qua đây ăn, ăn xong đưa em về."

Lận Vũ Lạc ngồi đó không nhúc nhích.

"Qua đây ăn."

Cố Tuấn Xuyên bắt đầu tự ăn:

"Anh không kiểm tra, em thích làm sao thì làm. Nếu em nhất quyết dây dưa vấn đề đó, anh thấy em mới là người cần làm."

"Cố Tuấn Xuyên anh đừng..."

"Đừng thế nào? Đừng sỉ nhục em phải không? Chỉ cho phép em làm nhục anh?"

Cố Tuấn Xuyên đột nhiên đập đũa xuống, bốp một tiếng, âm thanh rất lớn:

"Em có ăn không? Không ăn thì giờ đi thôi."

"Không ăn."

"Vậy đi về."

"Không cần anh tiễn."

Lận Vũ Lạc vừa thay giày vừa nói:

"Nếu anh để ý Ninh Phong như vậy, chúng ta hoàn toàn không nên bắt đầu."

Cửa đóng lại, Cố Tuấn Xuyên ngồi đó không nhúc nhích, tâm trạng anh cực kỳ tồi tệ. Rất lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ, anh ra mở cửa, thấy Lận Vũ Lạc đứng đó, tay cầm hai que kem, nhét cho anh một cái:

"Em xin lỗi, lúc bệnh em đã nói nửa tháng tới sẽ không cãi nhau với anh, hôm nay là em nuốt lời."

"Em mời anh ăn kem, anh nguôi giận nhé. Hết giận rồi thì anh nhận thứ này nha."

Lận Vũ Lạc lấy hộp bao cao su trong túi vải ra đặt vào tay Cố Tuấn Xuyên, trông cự kỳ hào phóng:

"Không đủ em sẽ mua thêm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play