Cố Tuấn Xuyên không hiếm lạ dùng bữa với anh đâu. Cô tiễn chủ tịch Tiền đến tận xe, vẫy tay tạm biệt anh ta.
Lúc trước Cố Tuấn Xuyên đã nói với cô, huấn luyện viên trong phòng tập đều xinh đẹp, bị loại người này nhắm trúng, hoặc là anh ta mời người nào đó đi ăn riêng, nếu thấy đáng giá, sẽ bỏ tiền làm thẻ tập. Quả nhiên chủ tịch Tiền làm theo mánh khóe Cố Tuấn Xuyên đã nói, bởi vì tối đến, huấn luyện viên mới của anh ta, cô giáo Lương Lương xin nghỉ phép với Lận Vũ Lạc, muốn tan làm sớm một chút.
Tình huống thông thường Lận Vũ Lạc sẽ không hỏi cuộc sống riêng của nhân viên, hôm nay cũng vậy, nhưng cô vẫn nhắc nhở một câu:
“Hình như S kết hôn rồi.”
“Vậy sao?”
Lương Lương chỉ nói một câu như vậy rồi đi mất.
Lận Vũ Lạc đứng trước cửa sổ, nhìn cô ta đi đến ngã tư, lên xe chủ tịch Tiền.
Tan làm cô quyết định ngồi xe buýt về nhà, đổi chuyến 2 lần, gần hai tiếng đồng hồ. Cố Tuấn Xuyên không có nhà, dù sao cô cũng không sốt ruột trở về. Lúc anh gọi điện đến, Lận Vũ Lạc đã quên mất chuyện đụng xe. Cố Tuấn Xuyên nghe thấy tiếng xe buýt báo đến trạm bèn hỏi cô:
“Xe em đâu?”
“Em để ở phòng tập.”
“Tại sao? Chẳng phải em muốn tập xe à?”
“Tập mệt rồi, hôm nay không tập nữa.”
Cố Tuấn Xuyên yên tĩnh một lúc, cất lời:
“Em nói dối.”
Rồi anh cúp máy.
Lận Vũ Lạc vẫn giữ được bình tĩnh, dù sao mấy ngày nữa anh mới về, chờ anh trở lại, xe của cô đã sửa xong. Cô quyết định phải nói dối chuyện này với Cố Tuấn Xuyên, nếu không để anh biết cô đụng xe chắc chắn sẽ nổi giận dạy dỗ cô.
“Ngày mai lái xe anh đi làm.”
Cố Tuấn Xuyên không hỏi chuyện đó nữa, gửi tin nhắn cho cô:
“Chìa khóa xe trong ngăn kéo kế cửa. Em chọn một chiếc thuận tay mà lái.”
“Vâng, được ạ.”
Lúc Lận Vũ Lạc tập xe cũng từng lái xe của Cố Tuấn Xuyên hai lần, có anh bên cạnh giám sát cũng khá thuận tay, cô quyết định lấy chiếc đó. Hôm sau một mình chạy trên đường, Lận Vũ Lạc thấy mình không phải đang lái xe mà là núi tiền, ngay cả mấy chiếc xe muốn chen hàng cô cũng ít đi. Phải nói tiền rất có ích! Cô tự giễu. Đến phòng tập bị đồng nghiệp vây xem, ồn ào bảo có phải chủ tịch Cố tặng món quà bất ngờ vui vẻ cho cô không. Lận Vũ Lạc không có lòng phù phiếm này, cô bảo:
“Nếu anh ấy dám tặng tôi cái này, tôi dám bảo anh ấy đi trả ngay.”
Mọi người bật cười.
Trùng hợp hôm nay cô gái thích Cố Tuấn Xuyên cũng đến học, cô ấy cứ tưởng Lận Vũ Lạc không biết mình là ai, cho nên đến gần khen ngợi:
“Xe của quản lý Lạc Lạc tốt đấy.”
“Của chồng tôi, xe mà phòng tập cho tôi hôm qua bị đụng rồi.”
Lận Vũ Lạc giải thích với cô ấy.
“À.”
Lận Vũ Lạc thầm đặc biệt danh “cô nàng xinh gái” cho cô ấy, vì lần nào cô ấy cũng ăn vận trang điểm trẻ trung vừa vặn, trông rất xinh xắn rực rỡ. Còn một người nữa là “cô nàng lắm tiền”, hẳn là phú nhị đại siêu cấp, lần nào đến tập cũng lái siêu xe đeo túi xách mấy chục triệu. Cô nàng lắm tiền khác với cô nàng xinh gái, lần đầu gặp đã hỏi cô ngay:
“Cô là vợ của Cố Tuấn Xuyên phải không? Cho cô năm triệu, có ly hôn không?”
Năm triệu đấy, Lận Vũ Lạc suýt nữa buộc miệng nói: Ly hôn. Nếu không phải sợ Cố Tuấn Xuyên chơi chết cô, cô thật sự muốn lấy tiền trốn xa.
Biểu cảm “muốn ly hôn lại không dám” quá rõ rệt, thậm chí cô nàng lắm tiền còn bị cô chọc cười:
“Tôi biết tại sao Cố Tuấn Xuyên thích cô rồi. Cô thú vị lắm.”
Cô ấy không có lòng dạ gì, chẳng qua bố mẹ hợp tác với Cố Tuấn Xuyên, tình cờ quen biết Cố Tuấn Xuyên thôi. Trong lòng hơi thích anh, lại nghe nói Cố Tuấn Xuyên kết hôn rồi, bà xã là quản lý nhỏ, nên đến đây pha trò.
Lận Vũ Lạc không ghét hai cô gái này, thậm chí cô còn trò chuyện khá hợp với cô nàng lắm tiền. Cô gái kia mạnh mẽ, nói chuyện thẳng thắn, rất đáng yêu. Cô nàng xinh gái lại hay âm thầm quan sát Lận Vũ Lạc.
Trong lòng cô ấy, Lận Vũ Lạc là người “quê mùa”, đổi sang đồng phục làm việc khá ổn, còn mặc đồ của mình quả thật quá tùy ý. Lận Vũ Lạc biết chắc chắn cô ấy thấy khó hiểu: Tại sao Cố Tuấn Xuyên lại lấy cô? Thậm chí cô ấy thấy không đáng thay Cố Tuấn Xuyên. Chắc hẳn cho rằng Lận Vũ Lạc đã dùng thủ đoạn gì đó.
Hôm nay cô nàng xinh gái tập xong bèn trò chuyện với Lận Vũ Lạc. Cô ấy hỏi Lận Vũ Lạc là người ở đâu, tốt nghiệp trường gì, sao lại làm huấn luyện viên yoga? Lận Vũ Lạc kể cho cô ấy phần lớn sự thật. Cô thấy vẻ mặt cô nàng xinh gái càng lúc càng sốc, nhất là khi nghe cô chưa từng học đại học, rất lâu cũng chẳng tiếp lời.
Lận Vũ Lạc cũng hỏi cô ấy làm gì, người ở đâu, bình thường thích làm gì. Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, cô thấy cô nàng xinh gái là khách hàng tiềm năng. Bấy giờ mới biết cô nàng xinh gái là người mẫu chuyên nghiệp hơi nổi tiếng, năm nào cũng góp mặt ở các sàn diễn lớn. Cô gái mới hai ba hai tư, đang ở độ tuổi đẹp nhất, tiếp xúc với người tầng lớp cao lại phong phú, cũng là cuộc sống khiến người ta ngưỡng mộ.
Lận Vũ Lạc đại khái biết cô ấy quen biết với Cố Tuấn Xuyên thế nào, hẳn là liên quan đến công việc, nhưng cô không hỏi kỹ, cảm thấy quá mạo phạm. Cô nàng xinh gái chỉ quan sát cô, trước giờ chưa từng nói bất cứ câu nào quấy rối cô, không khiến cô bối rối.
Nhưng thông qua cô nàng xinh gái này, Lận Vũ Lạc đánh giá được sức hút với người khác phái của Cố Tuấn Xuyên, bùng nổ lắm.
Lúc sắp tan làm, cô nàng xinh gái hỏi Lận Vũ Lạc:
“Có thể cho tôi đi nhờ không?”
“Được, cô đi đâu? Tôi đưa cô đi, vừa khéo tôi tập xe luôn.”
“Cám ơn cô.”
“Không cần khách sáo.”
Lận Vũ Lạc thể hiện kỹ thuật lái xe của mình cho cô nàng xinh gái, vững vàng chậm rãi cẩn thận, gặp phải người không lái xe đàng hoàng lại so kè với người ta, cô chẳng nhắc chữ nào đến Cố Tuấn Xuyên, cô nàng xinh gái giả vờ hỏi chồng cô làm gì, cô đáp:
“Bán quần áo.”
Cô nàng xinh gái bật cười, ngẫm nghĩ cũng đúng, chẳng phải là bán quần áo đó sao? Cô ấy kéo kính che nắng xuống dặm lại lớp trang điểm, một sợi tóc đỏ rơi xuống đùi cô ấy. Cô ấy cầm lên xem, lại liếc nhìn màu tóc Lận Vũ Lạc, vờ như vô ý hỏi:
“Tôi thấy cô không nhuộm tóc.”
“Tôi bị dị ứng thuốc nhuộm.”
“Ồ.”
Cô nàng xinh gái bĩu môi, không nói gì hết, lấy điện thoại chụp hình, mở cửa sổ xe thả sợi tóc kia đi. Theo cô ấy thấy, hôn nhân của Cố Tuấn Xuyên cũng chỉ đến thế, nói không chừng ghế lái phụ này từng có phụ nữ ngồi qua, mà vợ anh chẳng rõ hồ đồ thật hay giả vờ hồ đồ. Cô ấy bỗng thấy thông cảm với Lận Vũ Lạc, hẳn cô không biết chồng mình ngoại tình.
Lúc xuống xe, cô ấy tỏ ý cám ơn Lận Vũ Lạc, lại nhìn thoáng qua cô với vẻ ẩn ý sâu xa. Nếu cô ấy là Lận Vũ Lạc, biết chồng mình ngoại tình cũng vờ như không biết, dù sao từ phía dưới trèo lên cao cũng chẳng dễ dàng. Đụng xe còn có thể lái siêu xe của chồng, tan làm về ở nhà lớn, tốt xấu gì cũng được đảm bảo.
Cô ấy cho rằng cuộc hôn nhân này là sự thỏa hiệp vô hạn của Lận Vũ Lạc. Vì không quản lý, chẳng dò hỏi, lại yên phận, đàn ông rất thích.
Cô nàng xinh gái chợt không còn hứng thú gì với Cố Tuấn Xuyên nữa, nếu có cũng chỉ là sự tò mò của cô ấy, sau khi anh tháo lớp vỏ ngoài ra rốt cuộc sẽ là dáng vẻ gì? Cho nên cô ấy thay đổi vẻ cẩn thận trước giờ, gửi tin nhắn có vẻ ngả ngớn với Cố Tuấn Xuyên:
“Vừa rồi đi nhờ xe vợ anh, thuận tiện dặm lớp trang điểm. Sợi tóc bị kẹt trong kính không giống màu tóc vợ anh, sau này chủ tịch Cố phải cẩn thận đấy, đừng để bị bắt tại trận.”
Phản ứng đầu tiên khi Cố Tuấn Xuyên đọc tin nhắn là tóc đỏ? Cô đừng có ăn vạ lừa gạt tôi. Đối phương kịp thời gửi hình qua, rồi đùa một câu:
“Tôi giúp anh xử lý rồi.”
Cố Tuấn Xuyên không hỏi cô ấy, mà hỏi Cao Phái Văn:
“Lần trước cô mượn xe tôi đi đón người, tóc màu gì?”
“Đỏ?”
Cao Phái Văn nhớ kỹ lại, hẳn là màu đỏ. Phá án rồi, Cố Tuấn Xuyên lười để ý cô nàng xinh gái, chẳng trả lời cô ấy câu nào. Không ngờ cô nàng xinh gái dự tiệc xong, uống chút rượu, sau khi ngấm men, nhớ đến Lận Vũ Lạc cảm thấy cô đáng thương.
Trạng thái của cô rõ ràng không biết chồng mình ngoại tình.
Thế nên đã gửi tin nhắn cho Lận Vũ Lạc:
“Chồng cô ngoại tình.”
Lận Vũ Lạc gửi cô ấy dấu chấm hỏi.
Cô nàng xinh gái kể lại chuyện sợi tóc đỏ, còn tìm người mẫu tóc đỏ dạo gần đây hay tham gia hoạt động để giúp Lận Vũ Lạc phá án. Nhất thời máu nóng dồn lên, muốn giúp Lận Vũ Lạc xử lý đàn ông cặn bã.
Cô ấy uống nhiều quá, đánh chữ hoa mắt, gửi tin nhắn thoại cho cô, giọng điệu nhuốm men say. Cô ấy kể cho Lận Vũ Lạc nghe mấy chuyện này rất thường gặp trong giới bọn họ, rất nhiều đàn ông đã kết hôn qua lại với mấy cô em xinh xắn, nhất là người như Cố Tuấn Xuyên, ỷ mình có chút tiền hôi vẻ ngoài điển trai thì làm chuyện ngang ngược. Cô ấy bảo Lận Vũ Lạc bình tĩnh thu thập chứng cứ, khoảng thời gian này dỗ Cố Tuấn Xuyên mua xe mua nhà chuyển khoản cho cô, lúc ly hôn chơi anh một vố nặng, đại loại như vậy.
Lận Vũ Lạc nghe tin nhắn thoại của cô nàng xinh gái, cười ngất. Cô không hoảng hốt vì nghi ngờ Cố Tuấn Xuyên ngoại tình, ngược lại bị cô nàng say rượu này chọc cười. Tuy mục đích cô ấy tiếp cận cô không đơn giản, nhưng sự chân thực cô ấy bộc lộ sau khi uống rượu lại khiến Lận Vũ Lạc thấy cô ấy quá đỗi đáng yêu.
Lận Vũ Lạc hỏi có phải đang ở chỗ đó uống rượu không, đối phương đáp phải, cô bèn lái xe đến đón cô ấy, đưa cô ấy về nhà. Cô nàng xinh gái đã xác định Cố Tuấn Xuyên là cặn bã, ngồi trên xe kể cho Lận Vũ Lạc nghe hết những tin đồn. Gì mà trước đây anh chơi đa dạng lắm, nhắm trúng ai sẽ làm ngay trên xe bảo mẫu, nói anh đổi bạn gái còn nhanh hơn thay áo...
Cô nàng xinh gái vừa nói vừa hỏi Lận Vũ Lạc có tin không? Lận Vũ Lạc chẳng thể nói lý với ma men, đành qua loa bảo cô tin, tin lắm luôn. Con người Cố Tuấn Xuyên thế nào, tôi rất rõ ràng. Trở về tôi sẽ xử lý anh ấy đàng hoàng, để anh ấy trắng tay ra ngoài!
Lận Vũ Lạc không nhắc đến khúc nhạc đệm này với Cố Tuấn Xuyên.
Cố Tuấn Xuyên lại giết về nhà trước thời hạn. Sân bay cách phòng tập của Lận Vũ Lạc rất gần, anh kéo va ly đến phòng tập yoga. Vừa khéo Lận Vũ Lạc phải đến trung tâm thương mại Đông An xem sổ sách, những người khác nói chiều cô mới quay lại, trước khi tan làm mở họp với mọi người.
“Chiếc xe phòng tập các cô đưa đâu?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi.
“Chiếc mà quản lý bị đụng sao?”
Đụng xe rồi, lòng Cố Tuấn Xuyên thắt lại, nhớ đến những gì Lận Vũ Lạc đã nói hai ngày nay: Ở nhà tốt lắm, anh nên tận dụng thời gian này đi thêm nhiều nơi hơn, nếu không sau khi trở lại phải cách ly gì đó, không tiện. Tóm lại vẫn luôn xúi giục anh đừng về nhà, có lẽ sợ anh phát hiện cô đụng xe.
Tối đến thấy Lận Vũ Lạc, anh vẫn luôn nghiêm mặt. Lận Vũ Lạc quá quen với trạng thái này, anh sắp lên cơn rồi. Về nhà, cô duỗi tay với anh:
“Ôm em.”
Cố Tuấn Xuyên bước lên ôm cô, lại hôn cô vài cái, nghi thức gặp mặt kết thúc có thể cãi nhau rồi.
Cố Tuấn Xuyên mở màn trước:
“Có phải anh đã nói với em lúc anh không ở đây cố hết sức đừng lái xe không? Em coi lời anh nói như gió thoảng qua tai? Em đụng xe rồi! May mà người không sao! Em bực tức so kè gì chứ! Em có xứng vượt mặt xe khác không?”
Lận Vũ Lạc có lý, cô ngửa cổ:
“Em không có bực tức vượt xe! Em bị tông vào đuôi xe!”
“Em bị tông vào đuôi chứng minh em không nắm chắc khoảng cách và tốc độ! Em còn không chịu thừa nhận!”
“Kỹ thuật anh tốt anh cũng đụng vậy!”
Lận Vũ Lạc gầm lại, nhân lúc Cố Tuấn Xuyên chưa nói câu tiếp theo, cô tung đòn sát thủ:
“Em còn chưa nói anh nữa! Anh ngoại tình sao không nói cho em biết?!”
“Em đừng ngậm máu phun người!”
“Em có chứng cứ đấy!”
Lận Vũ Lạc vô cùng nghiêm túc:
“Em nói cho anh biết, có một cô gái đã tìm đến em, tóc đỏ trong xe anh là thế nào? Anh làm người ta trên xe bảo mẫu là chuyện gì? Anh dẫn phụ nữ ra biển chơi lớn là sao nữa? Hôm nay anh không nói rõ ràng với em, em sẽ…chia phòng với anh.”
Lận Vũ Lạc hét lên với anh một hơi, thấy anh ngơ ngác, bèn xoay người chạy vào phòng tắm:
“Anh vẫn nên suy nghĩ cẩn thận! Chờ em tắm xong ra ngoài, tự anh thêu dệt đi.”
Chốt cửa phòng tắm, Lận Vũ Lạc che miệng bật cười, Cố Tuấn Xuyên tức chết rồi. Cô như đứa nhóc thành công chơi xấu, vừa ngâm nga ca hát vừa tắm rửa. Để kéo dài thời gian, cô còn xài tẩy tế bào chết và bàn chải cọ mình thơm phức.
Lúc cô ra ngoài, Cố Tuấn Xuyên vẫn ngồi trên sô pha, giận dữ rồi đây. Lận Vũ Lạc rất biết ơn cô nàng xinh gái đã giúp mình tránh được kiếp đụng xe, còn đưa “thóp ngoại tình” của Cố Tuấn Xuyên cho cô nữa.
Cô ngồi cạnh Cố Tuấn Xuyên, đuôi tóc hãy còn nhỏ nước, mặt mày ửng đỏ, vờ ra vẻ nghiêm túc:
“Nói đi!”
“Nói cái gì?”
“Chuyện anh ngoại tình?”
“Em tin mấy lời nhảm nhí kia? Anh ngoại tình mà để lại chứng cứ trên xe, đưa người ra biển, tùy tiện làm trên xe bảo mẫu, em tin à?”
“Anh mặc kệ em tin hay không, em muốn nghe anh nói.”
“Nếu em muốn anh chứng minh mình không ngoại tình, vậy em thật sự nhìn nhầm anh rồi. Anh mặc kệ em muốn nghĩ sao cũng được.”
Cố Tuấn Xuyên nhấc chân vào phòng tắm, rồi về giường tắt đèn đi ngủ. Anh không thèm giải thích vì mấy lời chó chết kia, nhưng Lận Vũ Lạc không tin tưởng khiến anh giận hơn.
Cửa mở ra, Lận Vũ Lạc rón rén bước vào, trèo lên giường. Cố Tuấn Xuyên trở mình quay lưng lại với cô, cô lật người anh lại, ôm rịt lấy anh, chui đầu vào chăn.
Khoảnh khắc được bàn tay mát lạnh của cô nắm lấy anh chợt hưng phấn, nhưng vẫn còn giận, lại xoay người sang bên kia, Lận Vũ Lạc đuổi theo.
Cô quá hiểu làm sao để thao túng anh.
Đầu lưỡi chạm nhẹ, đầu ngón tay dùng sức, anh đã rên rỉ một tiếng vớt cô lên, đổi lại anh biến mất trong chăn.
Lận Vũ Lạc cười khẽ trong màn đêm, cô nói:
“Em không tin mấy lời đó đâu, anh chê xe bảo mẫu không phát huy được, ra biển lãng phí thời gian của anh. Bọn họ toàn bịa chuyện bậy bạ...”
Cố Tuấn Xuyên bốc hơi nóng, dùng chính mình thiêu đốt cô, ngậm nóng ngón tay mát lạnh của cô.
Lận Vũ Lạc cố ý tránh né, nằm rạp xuống, bị anh kéo về.
“Kỹ thuật lái xe của em tuyệt nhỉ.”
Cố Tuấn Xuyên nói:
“Mấy ngày không gặp, trình độ tăng mạnh.”
“Quá khen, anh cũng vậy.”
Lận Vũ Lạc lại tránh anh, anh đuổi theo, ấn đầu cô vào gối.
Anh vẫn còn giận, động tác không nhẹ. Lận Vũ Lạc thích sự “thô lỗ” thi thoảng này, nhưng cô lại tỏ ra không bằng lòng, khơi dậy lửa giận lớn hơn của anh. Quá kích thích, cô nghĩ: Nào chỉ Cố Tuấn Xuyên chơi đa dạng, là cả hai người họ.
Họ đều có thể thăm dò được nhiều niềm vui hơn trong khoảnh khắc này, nhưng cuối cùng đều trở về trạng thái nguyên thủy, vì thời điểm cuối cùng Lận Vũ Lạc thích nhất là ôm lấy anh, Cố Tuấn Xuyên lại thích hôn cô. Mỗi khi anh dùng sức gặm nhấm môi cô, nghe âm thanh nghẹn ngào của cô, anh cảm giác mình vẫn còn có thể làm thêm một trăm lần nữa.
“Trước khi anh chắc chắn em lái được, anh không cho phép em tự lái xe.”
Cố Tuấn Xuyên nắm lấy tay cô cùng dời xuống dưới, dỗ dành cô:
“Nghe chưa?”
“Được.”
Lúc này Lận Vũ Lạc rất dễ nói chuyện, bản thân cô không coi là thật. Tay bị Cố Tuấn Xuyên khống chế, sau tai là những lời xấu hổ của anh:
“Thích như vậy sao?”
Tay anh phủ lên tay cô, đầu ngón tay giao nhau khiến người ta sụp đổ. Lận Vũ Lạc vùi đầu vào gối, cả người run rẩy:
“Thích, thích lắm.”
Về sau cô nói:
“Nhiều người thích anh quá.”
“Anh không thể khống chế chuyện người khác đến trước mặt em.”
Cố Tuấn Xuyên lên tiếng:
“Tất cả trạng thái giao tiếp xã hội của anh đều là đã kết hôn đừng quấy rầy, không trò chuyện với người khác, tan làm muốn về nhà ngay, anh như vậy nếu còn bị nghi ngờ ngoại tình, e rằng trên thế giới này chẳng còn người đàn ông nào không ngoại tình nữa.”
“Em biết.”
Lận Vũ Lạc nói:
“Ý em là anh có thể bớt lại sức hút của mình không?”
“Biến thành gã đầu hói bụng bia? Em giết anh được không?”
Lận Vũ Lạc ngẫm nghĩ cẩn thận, chẳng muốn Cố Tuấn Xuyên biến thành đầu hói bụng bia, cũng không muốn anh trở nên khó coi, vì sự hèn mọn của đàn ông không có quan hệ bản chất với ngoại hình. Nếu đã như thế, anh vẫn nên giữ trạng thái lúc này, ít nhất mỗi khi nhìn anh sẽ cảm thấy túi da của người đàn ông này quá tuyệt, nhìn hết sức thuận mắt.
Nhưng thực ra cô cũng không giỏi xử lý những sự việc nối tiếp nhau kéo đến.
Cách giải quyết của cô là người không gây sự với ta, ta cũng không kiếm chuyện với người, nhưng những người như “cô nàng xinh gái”, “cô nàng lắm tiền”, chẳng những Lận Vũ Lạc không ghét, thậm chí còn hơi thích họ.
Lận Vũ Lạc chỉ mới kết hôn hơn nửa năm đã phải đối mặt với mấy chuyện này, cô cảm thấy quá máu chó. Máu chó nhất là hôm sau Lương Lương đi làm, trạng thái lên lớp rất tệ. Lận Vũ Lạc hỏi cô ta sao thế?
Cô ta nói:
“Đàn ông có tiền mà ghê tởm lên rồi đúng là chẳng ai bằng.”
Lần đầu tiên cô ta ra ngoài dùng bữa với chủ tịch Tiền, đến nơi mới biết rất nhiều người tham gia. Hiển nhiên không phải bữa cơm bình thường. Ít nhất trong một bữa ăn bình thường, sẽ không có ai nhìn chằm chằm bạn nữ mà bạn bè mình đưa đến.
Quả thật giống hệt những chiêu trò mà Cố Tuấn Xuyên đã nói.
Mấy ngày sau cô lấy xe, lái về gặp phải chủ tịch Tiền đang đậu xe. Anh ta đi đến trước xe cô dạo một vòng, hỏi cô:
“Chẳng phải trước giờ chủ tịch Cố luôn hào phóng à, sao không mua xe cho cô?”
Lận Vũ Lạc đeo túi vải của mình, không trả lời câu hỏi của anh ta. Trong mắt anh ta, Cố Tuấn Xuyên chẳng nỡ tiêu tiền cho cô, ngay cả xe xịn cũng không muốn đổi cho cô. Anh ta thì biết cái rắm! Cô cũng không cần thiết phải giải thích với anh ta.
Nhưng chẳng biết Cố Tuấn Xuyên lên cơn điên gì, ngày cuối cùng của năm, muốn mua xe mới có tính năng an toàn tốt cho cô. Nguyên nhân là cô tập ổn rồi, có thể lái xe. Lận Vũ Lạc không chịu mua, Cố Tuấn Xuyên bảo vậy thì anh mua, mua rồi em lái, Lận Vũ Lạc đáp mua xong anh cũng phải trả lại cho em. Cố Tuấn Xuyên không tin, nhất quyết muốn khiêu chiến với Lận Vũ Lạc.
Lận Vũ Lạc sốt ruột, cãi nhau một trận cuối cùng của năm 2020 với anh, cô nói:
“Chỉ cần kỹ thuật lái xe của em tốt, xe ba bánh em cũng lướt đi được!”
“Im miệng.”
Cố Tuấn Xuyên cười cô:
“Em mà biết lướt cái rắm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT