Cô lùi lại một bước trong đường đêm, nhìn Cố Tuấn Xuyên với vẻ cảnh giác:

"Anh đừng nổi điên đấy? Vừa nãy tôi có nói gì đâu."

"Sao vậy? Tôi không quản lý tốt biểu cảm của mình, bất cẩn để em nhìn ra tôi muốn đánh em?"

Cố Tuấn Xuyên cố ý bước lên hù dọa cô, nhìn cô bướng bỉnh hất cằm, nhịn không được kéo khăn choàng của cô:

"Em ăn đồ sống vừa đi ngoài vừa ói, sau này cả đời cũng không ăn nữa?"

"Không giống."

"Khác chỗ nào? Sao lại không giống?"

Lận Vũ Lạc chẳng biết phải giải thích thế nào, hôn nhân là hôn nhân, ăn là ăn, Cố Tuấn Xuyên nhất quyết muốn cả vú lấp miệng em. Lúc miệng vụng về sẽ không nói được gì, cô vòng qua người anh tăng nhanh bước chân về căn cứ.

"Sáng mai dạo chợ, chiều thì leo núi, đi không?"

Trước khi vào lều, Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.

"Đi, đã hứa rồi sẽ không nuốt lời."

Em nuốt lời còn ít sao? Cố Tuấn Xuyên thầm nghĩ, ra tay tháo khăn choàng xuống, còn không quên chọc tức người ta một câu:

"Đỡ cho em phải gửi chuyển phát nhanh cho tôi."

Chuyện găng tay anh còn chưa quên đâu.

Lận Vũ Lạc thấy lòng dạ Cố Tuấn Xuyên nhỏ như lỗ kim.

Hai chị em Lận Vũ Lạc dẫn Cố Tuấn Xuyên dạo chợ. Sạp này nối tiếp sạp khác, gì cũng bán. Cố Tuấn Xuyên muốn xem quần áo trẻ em, Lận Vũ Lạc đưa anh đi tìm, chọn rất nhiều quần áo cô mặc hồi nhỏ.

Cố Tuấn Xuyên nhìn đống đồ kia, tưởng tượng dáng vẻ Lận Vũ Lạc thuở bé mặc chúng, hẳn cũng dễ thương như em bé trên tranh tết vậy.

Với chị em Lận Vũ Lạc, niềm vui dạo chợ không phải mua đồ, mà là các món ăn vặt và đồ chơi đa dạng. Hồi nhỏ họ theo bố mẹ đi chợ, phải ăn đủ chơi đã mới chịu về nhà. Lần này cũng không ngoại lệ, dẫn Cố Tuấn Xuyên ăn rất nhiều món địa phương, còn mua kha khá đồ chơi nhỏ xinh nữa.

Phiên chợ cũng có quầy chụp ảnh, mười tệ một bộ trang phục dân tộc, cộng thêm chụp hình là ba mươi tệ. Họ không lay chuyển được ông chủ nhiệt tình, mỗi người chọn một bộ rồi chụp một tấm. Cố Tuấn Xuyên dáng cao chân dài, quần áo đến chỗ anh lộ hết cổ tay cổ chân, trông khá hài hước. Đã rất nhiều ngày Lận Vũ Lạc chưa từng cười vui vẻ, đứng đó cười suốt một lúc lâu.

Cố Tuấn Xuyên hừ một tiếng, cười nhạo cô tiểu nhân đắc chí càn rỡ. Thuận tiện cướp chén khoai tây của cô, ăn hết một nửa mới trả lại cho cô.

"Chờ nhóm Cao Phái Văn thiết kế xong, em có muốn giúp đỡ mặc thử không?"

Cố Tuấn Xuyên hỏi.

"Mặc chứ, trả tiền cho tôi."

"Tiền rơi vào mắt em à?"

"Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng."

"Ai là anh em ruột với em."

Cố Tuấn Xuyên nhìn Lận Vũ Lạc, cô sống lại rồi, nhưng vẫn chưa sống lại hoàn toàn.

Hai ngày nay anh ở riêng với Lận Vũ Châu, từng bàn về chuyện Lận Vũ Lạc thất tình. Lận Vũ Châu nói chị cậu coi trọng tình cảm, lần trước chia tay vẫn chưa buông xuống, lần này cậu không rõ. Mấy ngày trước đàn anh Ninh Phong về trường thuyết trình, có người gửi video vào nhóm chat bạn học, cô cũng nghiêm túc xem, nhưng cậu không nhìn ra được tâm trạng của cô. Thực ra đàn anh Ninh Phong là một người rất tốt, chính trực hiền lành.

"Cho anh xem bài thuyết trình đàn anh Ninh Phong của cậu."

"Có khi nào không tốt không?"

"Nhanh lên, để anh xem người chị cậu yêu rốt cuộc thế nào."

Ninh Phong trong video dường như tuấn tú hơn người thật đôi chút.

Anh ấy đứng trên bục kéo cờ ở sân vận động, bắt đầu buổi thuyết trình của anh ấy như một cậu học sinh đang báo cáo. Anh ấy chậm rãi nói đến con đường cầu học, về thế giới anh ấy nhìn thấy, nói đến hi vọng dân tộc và ý nghĩa cuộc đời trong lòng anh ấy. Bình thường dễ hiểu, không phải những lời sáo rỗng. Thoạt trông anh ấy như một thiếu niên sáng sủa mang theo lý tưởng, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng thoáng chút đau thương.

Anh ấy nói Tôi mãi mãi sẽ không quên nơi này.

Nhưng không đáp tại sao anh ấy vĩnh viễn không quên chốn ấy. Có lẽ là thuở mười mấy tuổi khi tiếng chuông tan học vang lên, là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học, chỉ vì muốn chạm mắt cùng cô gái kia trên sân vận động. Hoặc là anh ấy bước ra từ nơi này, đi đến một thế giới rộng lớn hơn. Anh ấy được thêm nhiều điều, cũng mất đi đôi chút, nhưng dẫu thế nào cuộc đời vẫn phải tiếp tục hướng về trước.

Cố Tuấn Xuyên thấy được đôi điều về dáng vẻ tình yêu thời niên thiếu của Lận Vũ Lạc và Ninh Phong thông qua bài thuyết trình của anh ấy, có lẽ đời này chẳng thể sở hữu tình cảm chân thành nhường ấy nữa. Bởi vì mãi về sau, tình cảm con người luôn có điều kiện kèm theo, chẳng hạn như tiền tài, địa vị xã hội, tầng lớp giai cấp. Có một thoáng Cố Tuấn Xuyên nghĩ, nếu sau ngày hôm nay Lận Vũ Lạc bỗng dưng nhìn thấu cuộc sống khốn kiếp này, bước về phía anh vì những điều kiện đi kèm kia, liệu anh có ở bên cô không? Sẽ không.

Cố Tuấn Xuyên nghĩ, nếu không có tình yêu hoàn toàn thuần khiết, anh thà rằng không cần.

Lúc anh trả lại điện thoại cho Lận Vũ Châu, tâm trạng vô cùng phức tạp. Lận Vũ Châu hỏi anh sao thế, anh đáp không có gì, chỉ cảm thấy chị cậu không yêu sai người. Anh rể trước của cậu tốt lắm. Cố Tuấn Xuyên loáng thoáng cảm giác, cả đời này của Lận Vũ Lạc có lẽ chỉ buồn thương hai lần, mà hai lần đều vì cùng một người.

Xế chiều cho mèo ăn, hai người ngồi xếp bằng trước nhà gỗ dưới ánh nắng, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ ở căn cứ. Lận Vũ Lạc vô cùng thiên vị mèo con có vằn hổ kia, ôm nó trong lòng bàn tay vuốt ve rất lâu.

Cố Tuấn Xuyên lười biếng nằm trên đống cỏ, tận hưởng gió núi phơi nắng, ngậm một ngọn cỏ không biết tên trong miệng. Kính râm che giấu tâm sự của anh, anh không nhúc nhích, cứ như người chết.

Mèo con bắt đầu tập bò, chỗ Cố Tuấn Xuyên nằm là cái giá leo trèo của chúng, trườn bò xiêu vẹo, nếu trèo không tốt sẽ trượt xuống từ người anh.

Lúc trước Lận Vũ Lạc thật sự không tưởng tượng nổi một người cứng rắn như Cố Tuấn Xuyên lại treo đầy mèo trên người, nhưng tình hình lúc này lại chẳng hề lạc điệu. Kẻ khiến người ta chán ghét lại được mèo yêu thích.

Hai người nuôi mèo con suốt ba ngày ở căn cứ bí mật của Cố Tuấn Xuyên.

Kỳ nghỉ của họ đã kết thúc.

Ba người cùng nhau rời khỏi căn cứ.

Lận Thư Tuyết đứng trước cửa căn cứ tiễn họ, bà ấy dặn Cố Tuấn Xuyên:

"Vui vẻ lên, bất kỳ lúc nào mẹ cũng sẽ quay về thăm con."

Còn Cố Tuấn Xuyên lại căn dặn Mục Lực Nghiêu:

"Đo huyết áp lượng đường của bà ấy thường xuyên, dù gì bà ấy cũng đã 60."

Mục Lực Nghiêu gật đầu:

"Yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc nhau."

"Vậy thì tốt."

Mỗi lần tách ra cùng Lận Thư Tuyết, tâm trạng Cố Tuấn Xuyên rất phức tạp.

Tất nhiên anh biết quan hệ mẹ con sẽ càng ngày càng xa, nhưng anh lo cho Lận Thư Tuyết.

"Mẹ không sao đâu mà."

Lận Thư Tuyết vỗ vai anh:

"Chờ con về Bắc Kinh, chúng ta sẽ xử lý những chuyện phía sau."

"Được."

Lận Vũ Lạc thấy mẹ con tạm biệt nhau, bắt được nỗi buồn hiếm khi xuất hiện trên gương mặt Cố Tuấn Xuyên. Trên đường đến sân bay cô thử an ủi anh, nhưng tìm chủ đề suốt mấy lần cũng không thành công. Dùng lời Cố Tuấn Xuyên đã nói:

"Em đừng có mà mèo khóc chuột."

Đến Bắc Kinh, Cố Tuấn Xuyên lái xe chở họ về.

Tiễn Lận Vũ Châu về trường, rồi đưa Lận Vũ Lạc về nhà.

Sau khi Lận Vũ Châu đi rồi, trong xe bỗng im ắng kỳ lạ.

Lận Vũ Lạc nhìn đêm tối ngoài cửa sổ, bỗng thấy hoảng hốt. Sáng nay còn ăn mì ở căn cứ, buổi tối đã về Bắc Kinh sầm uất. Mà tất cả những gì đã xảy ra trong một năm qua, như một cuốn phim điện ảnh bi kịch.

Lận Vũ Lạc thấy lòng mình trống trải quá đỗi.

Xe Cố Tuấn Xuyên dừng lại dưới tòa nhà của cô, nhìn đồng hồ, vẫn quyết định tiễn cô lên lầu.

Vẫn là cầu thang mờ tối nhỏ hẹp kia, vẫn là Lận Vũ Lạc đi vài bước giẫm một cái. Cố Tuấn Xuyên đi sau lưng cô, nhìn bước chân cô chẳng còn nhanh nhẹn như trước. Còn vài bậc thang nữa sẽ đến cửa nhà cô, anh dừng bước:

"Vào đi."

Thậm chí còn không đưa cô đến tận cửa.

Vì anh cảm thấy trong căn nhà kia cất giữ hồi ức của Lận Vũ Lạc và Ninh Phong, anh không thích bước vào thành trì của người khác, có vẻ không đủ lịch sự.

Lận Vũ Lạc khẽ nói tiếng cám ơn rồi mở cửa.

Bật đèn, nhìn chìa khóa đặt trên kệ giày.

Không thấy áo khoác của Ninh Phong treo trên giá đồ nữa, dép nam và giày dự phòng của anh trong kệ giày chẳng còn nữa. Lận Vũ Lạc bước vào nhà tắm, thấy dao cạo râu, bọt cạo râu và khăn tắm của anh cũng biến mất. Ngôi nhà này lại trở về dáng vẻ khi Lận Vũ Lạc vừa dọn vào, như thể anh ấy chưa từng đến.

Chỉ thiếu một vài món đồ nho nhỏ thôi mà căn phòng trống trải đến lạ.

Lận Vũ Lạc nghĩ: Ninh Phong thật sự tổn thương rồi. Anh ấy thậm chí không có can đảm chạm mặt cô để lấy đồ, cứ thế biến mất.

Cô nằm trên giường trằn trọc, hôm sau đến phòng tập làm việc.

Cô mang rất nhiều món ngon cho đồng nghiệp, chia cho mọi người, nghiêm túc giới thiệu đây là gì. Mọi người vui vẻ ăn uống, thuận tiện báo cáo với Lận Vũ Lạc nửa tháng nay trong phòng tập xảy ra chuyện gì.

Hôm đó Châu Tiểu Khê đến tập yoga, Lận Vũ Lạc hướng dẫn cho cô ấy.

Lúc tập vài lần Châu Tiểu Khê muốn nói lại thôi, Lận Vũ Lạc phát hiện, bèn hỏi cô ấy:

"Tiểu Khê, có phải cô muốn nói gì không?"

"Ninh Phong lại xin đi Châu Phi, cô có biết không?"

"Tôi không biết. Chẳng phải đã nói mọi người chỉ cần xin đi Châu Phi một lần là được rồi sao?"

"Không phải, có thể xin đi thêm. Nhưng Châu Phi khổ quá, trước khi đến Châu Phi mỗi người phải sắp xếp hậu sự cho mình, cô có tưởng tượng được không?"

Châu Tiểu Khê cũng chẳng rõ liệu có nên nói mấy lời này hay không, nhưng cô ấy cảm giác dường như Ninh Phong gặp vấn đề tình cảm, muốn bỏ trốn.

Lận Vũ Lạc gật đầu:

"Tôi biết Châu Phi vất vả lắm."

"Vậy cô có muốn khuyên anh ấy rút lại không?"

"Tôi thử xem."

Lận Vũ Lạc thấy mình là người có tội, là cô lại đẩy Ninh Phong đến Châu Phi. Buổi tối sau khi tan làm, phòng tập yoga chỉ còn lại mình cô, Lận Vũ Lạc gọi cho Ninh Phong.

Ninh Phong nghe máy, giọng anh ấy vẫn rất nhẹ nhàng dịu dàng:

"Sao vậy Lạc Lạc?"

"Anh đừng đi Châu Phi mà, Ninh Phong."

Ninh Phong khựng lại một lúc mới nói:

"Không phải vì chia tay đâu, đơn xin này anh đã nộp vào năm ngoái, nếu không tin anh có thể cho em xem ngày tháng đăng ký."

"Nhưng anh chưa từng nói với em."

"Anh vốn định cho em biết hôm tết."

Ninh Phong biết bản thân có chút ích kỷ, anh ấy muốn thực hiện lý tưởng của mình, lại sợ hãi mất đi, thế nên anh ấy sốt ruột muốn an ổn với Lận Vũ Lạc trước. Anh ấy cho rằng nhân tính của mình xán lạn, nhưng trong chuyện này, anh ấy lại quá ích kỷ. Lần duy nhất ích kỷ trong đời của anh ấy, chính là lần này.

Lận Vũ Lạc không biết nên nói gì, cô không trách Ninh Phong che giấu, chỉ muốn chúc anh ấy bình an. Cô mở lời:

"Ninh Phong, anh phải bình an quay lại."

"Được, Lạc Lạc. Chờ anh trở về, em và Tiểu Châu đón anh nhé, dùng danh nghĩa bạn học."

Hai người đều hiểu lần này thật sự chẳng thể quay đầu được nữa, nếu nhất định phải nói rõ khác biệt giữa hai lần chia tay, vậy thì lần chia tay trước, họ vẫn cảm thấy đời người dài đằng đẵng, biết đâu lúc nào đấy sẽ gặp lại nhau, cho nên họ đều chờ đợi mong ngóng, còn lần này, cả hai biết thật sự đã kết thúc rồi.

Trước khi cúp máy, Ninh Phong nói với Lận Vũ Lạc:

"Lạc Lạc, em thật sự rất dũng cảm. Dẫu chia xa sẽ khiến người ta đau khổ, nhưng anh vui vì nhìn thấy em như bây giờ, em có một cơ thể mạnh mẽ vững chắc, từ giờ sẽ không còn ai tổn thương em nữa."

Câu "anh thật sự rất yêu em" bị Ninh Phong nuốt nghẹn, lúc gác máy anh ấy không kiềm nổi thở dài.

Lận Vũ Lạc ngồi trong phòng tập yoga, lòng đau đớn như nổi sóng, cô hít sâu vài lần mới bình tĩnh lại.

Qua nửa tháng sau, Châu Tiểu Khê đến làm thủ tục ngừng thẻ. Nguyên nhân là chi viện Châu Phi.

Lúc Lận Vũ Lạc xử lý dừng thẻ tập trong hệ thống, Châu Tiểu Khê cười nói với cô:

"Huấn luyện viên Lạc Lạc, cô có chúc tôi bình an trở về không?"

"Sẽ mà, mọi người đều bình an quay lại thôi."

"Vậy thì chờ tin tức tôi khải hoàn trở về nhé!"

Trước khi Châu Tiểu Khê đi, cô ấy cố chấp muốn ôm Lận Vũ Lạc một cái. Lận Vũ Lạc ôm cô gái với vóc người nhỏ nhắn ấy, lại cảm giác cô ấy cao đến hai mét. Cô tiễn Châu Tiểu Khê đến tận cổng trung tâm thương mại, nhìn cô ấy lái xe đạp công cộng, nhét tai nghe, mở nhạc, vẫy tay nói tạm biệt với Lận Vũ Lạc.

Lúc này Bắc Kinh đương độ đầu xuân, cây cối ở trung tâm thương mại Đông An bắt đầu nảy mầm, dòng người qua lại đã thay sang trang phục xuân nhẹ nhàng hơn, một nhóm người ở các trạm đông tây nam bắc đang chờ đèn đỏ nơi giao lộ. Họ lướt qua nhau chóng vánh ở ngã tư rồi lại nhanh chóng tách ra. Mỗi người đều có phương hướng của riêng mình.

Lận Vũ Lạc đứng đó nhìn một lúc, cô xuất hiện ảo giác, dường như có một chàng thiếu niên mặc sơ mi trắng đang đứng ở con đường đối diện. Lúc anh ấy chạy trên sân vận động đột nhiên quay đầu nhìn cô, rồi lao ra khỏi trường, chạy mãi trên đoạn đường ngoài cổng trường, cuối cùng chạy đến nơi xa.

Chạy đến nơi mà cô chẳng thể trông thấy.

Cô quay đầu thấy Cố Tuấn Xuyên đứng đó, nỗi buồn hãy còn chưa tan, cô vẫn đang tập cách buông bỏ thật sự.

"Buồn à? Uống một ly nhé?"

"Uống thì uống."

Lận Vũ Lạc nói:

"Uống online."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play