Ba người bỗng dưng im lặng.

Cố Tuấn Xuyên cảm thấy người mẹ này của mình đúng là tuyệt vời, cái gì bà ấy cũng nói ra được.

"Chị Lận, mẹ thật là..."

Lận Thư Tuyết ngắt lời Cố Tuấn Xuyên:

"Sao Tiểu Cố không rót trà cho huấn luyện viên Lạc Lạc?"

"Còn giả vờ!"

Cố Tuấn Xuyên giả bộ trừng mắt nhìn bà ấy:

"Huấn luyện viên Lạc Lạc biết con không phải trai bao của mẹ rồi."

Cố Tuấn Xuyên làm việc xấu đến cùng, kéo cả mẹ ruột của mình vào tròng, dù sao cũng không trong sạch, đừng ai mong vờ làm người tốt.

Quả nhiên trông thấy biểu cảm không dám tin của Lận Vũ Lạc.

Tiết học này rất tốt, xứng đáng với học phí của cô. Cố Tuấn Xuyên vừa rót trà vừa nghĩ thầm: Nếu không cô còn tưởng chị Lận của cô là chị đại ngu ngốc! Chị Lận của cô tinh ranh lắm đấy!

Lận Thư Tuyết lại rất phóng khoáng, mỉm cười ngồi cạnh Lận Vũ Lạc, ôm vai cô:

"Cô biết rồi à? Cô phải trách Cố Tuấn Xuyên, trước đây tôi không rõ, lúc tôi biết thì hiểu lầm đã sâu rồi. Tôi vốn định tìm cơ hội thích hợp để nói với cô! Nhưng phải nói một câu công bằng, chuyện này chứng minh điều gì? Chứng minh hành vi của nó không đàng hoàng, trông như kẻ hiềm nghi lừa gạt tiền bạc và tình cảm của phụ nữ. Vả lại tôi rất không đồng ý với tâm tính thích đùa giỡn của nó, lúc riêng tư tôi đã dạy dỗ nó không biết bao nhiêu lần, mà nó không chịu nhớ."

"Mẹ đúng là mẹ ruột của con."

Cố Tuấn Xuyên đưa ly trà cho Lận Vũ Lạc, nói với cô:

"Nhìn thấy chưa? Miệng lưỡi dẻo quẹo."

Lận Thư Tuyết đánh anh một cái:

"Đi ra chỗ khác! Phiền quá."

Rồi bà ấy lại kéo tay Lận Vũ Lạc:

"Nhưng cô cũng phải cẩn thận Tiểu Lý. Sau này tập xong bảo Cố Tuấn Xuyên tiễn cô về, tránh được một số phiền phức."

"Mẹ đẩy con trai mình làm từ thiện à? Mấy ngày nữa con sẽ dọn đi, không tiễn được."

Cố Tuấn Xuyên rất kháng cự Lận Thư Tuyết giao cho anh việc này, thoạt nhìn Lận Thư Tuyết rất kỳ lạ, giống như đang ấp ủ âm mưu nào đó.

"Con còn ở mấy ngày thì tiễn mấy ngày, con không ở đây chúng ta sẽ nghĩ cách khác."

Lận Thư Tuyết cau mày, dường như rất không vui:

"Thế nào? Cánh cứng rồi, không nhờ con được nữa?"

Cố Tuấn Xuyên quyết định cách xa Lận Thư Tuyết, rời xa thị phi, trở về phòng mình đóng cửa lại.

Bấy giờ mới thấy tin nhắn của Tô Cảnh Thu:

"Trịnh Lương thích người học giỏi."

"Cậu cũng thích người học giỏi, chẳng phải vừa khéo sao?"

"Nhưng tôi đâu phải người học giỏi."

"Cậu có tiền, sống tốt, tướng mạo không tệ, đừng tự ti."

Cố Tuấn Xuyên giả vờ khuyên bảo Tô Cảnh Thu:

"Bản tính thối tha vốn có của cậu đâu?"

"Sợ dọa cô ấy."

"..."

Hai người trò chuyện một lúc, Cố Tuấn Xuyên gửi danh sách đồ ăn vặt ít calo cho anh ta:

"Chuẩn bị báo cáo thẩm tra."

"Hiệu suất của cậu cao thật. Cậu cố gắng như vậy là muốn thành người giàu nhất à?"

"Tôi cố gắng như thế chỉ để kéo dài khoảng cách với cậu."

"Không, cậu nỗ lực như vậy là muốn hái sao."

"Câm miệng."

"Hái sao" mà Tô Cảnh Thu nói là do khi còn đi học, vào một ngày nọ trong buổi tụ tập sau hoạt động của câu lạc bộ cờ vây, mọi người hỏi Cố Tuấn Xuyên thích cô gái như thế nào, Cố Tuấn Xuyên trả lời:

"Thứ tôi thích tôi không với tới."

"Ngôi sao à?"

"Bất kể thứ gì."

Cố Tuấn Xuyên từng gặp một ngôi sao, cô gái đó quá ưu tú, gia cảnh tốt, thông minh, biết bốn thứ tiếng, làm ở viện nghiên cứu pháp luật, quan trọng là khi họ bên nhau có rất nhiều chuyện để nói, đầy tiếng cười và những cuộc trò chuyện sâu sắc, khiến Cố Tuấn Xuyên nghiêm túc được một lần duy nhất, cũng bị Tô Cảnh Thu gọi là "hành động hái sao", anh cũng thuận tiện sở hữu lần thất bại duy nhất trên tình trường, cô gái kia kết hôn với nhà khoa học, chồng cô ấy làm việc trong viện nghiên cứu cảnh bảo và kiểm soát các thảm họa nguy hại cho công trình dưới đường hầm.

Vì chuyện này mà Tô Cảnh Thu và Cao Phái Văn đã cười nhạo anh rất lâu, đôi khi còn giật dây anh: Chi bằng bỏ kiếm tiền, học hành đàng hoàng, một lòng nghiên cứu lĩnh vực khoa học, để gặp ngôi sao tiếp theo mà cậu không hái được, à đúng rồi, cậu không có năng khiếu đó. Bạn xấu ấy mà, đại khái cũng chỉ như vậy thôi.

Anh ở trong phòng không ra ngoài, Lận Thư Tuyết tập yoga xong đến gõ cửa:

"Tiễn người ta."

"Không đi."

"Mẹ còn nhờ vả con được mấy lần nữa?"

Lận Thư Tuyết bắt đầu bán thảm:

"Mẹ sáu mươi rồi...qua mấy năm nữa sẽ vào viện dưỡng lão...bảo con tiễn người ta con cũng không chịu, mẹ..."

Cố Tuấn Xuyên hết cách với bà ấy, mở cửa hỏi:

"Tài xế của mẹ đâu?"

"Vợ sinh con, nghỉ phép rồi."

Lận Thư Tuyết nói nửa thật nửa giả, Cố Tuấn Xuyên cũng lười phân biệt, cầm chìa khóa bước ra ngoài, nói với Lận Vũ Lạc vừa tắm xong đang ngồi ở phòng khách:

"Đi thôi, huấn luyện viên Lạc Lạc."

"Cám ơn, làm phiền anh rồi."

Lận Thư Lạc đi sau lưng anh, chờ cửa thang máy khép lại mới lên tiếng:

"Anh không cần tiễn tôi, tôi không có việc gì đâu."

"Tôi có thể lừa cô, nhưng không lừa được mẹ tôi. Chuyện đã hứa với bà ấy tôi sẽ làm."

"Thật sự không cần."

Lận Vũ Lạc xua tay:

"Phiền lắm."

"Cô cũng biết phiền à? Nếu biết phiền thì đừng tùy tiện nói chuyện với người mình không quen."

"Tôi đã gặp Lý Lâm rất nhiều lần rồi, đâu phải không quen..."

Lận Vũ Lạc ngậm miệng lại trong ánh mắt hung dữ của Cố Tuấn Xuyên.

Hai người bước ra ngoài, Lý Lâm vừa tan làm, thay đồ của mình chuẩn bị rời đi. Thấy Lận Vũ Lạc thì mỉm cười với cô, vừa định lên tiếng lại thấy Cố Tuấn Xuyên sau lưng cô, nên ngậm miệng lại, gật đầu với họ rồi rời đi.

Mãi đến khi lên xe, Cố Tuấn Xuyên mới lên tiếng:

"Ở cửa nào của Vương Lưu Trang?"

"Cửa tây."

"Ừ."

Hai người đều không muốn nói chuyện với đối phương, Cố Tuấn Xuyên mở nhạc, sau khi nghe xong một bài, họ bị mắc kẹt trong dòng xe ùn tắc. Cố Tuấn Xuyên nhớ đến lời Cao Phái Văn nói: muốn gặp Lận Vũ Lạc để tìm linh cảm, nên anh tắt nhạc rồi hỏi cô:

"Cô có vội về nhà không?"

"Cái gì?"

"Không vội về nhà thì cùng đi uống một ly."

"Tôi không biết uống rượu."

Lận Vũ Lạc lắc đầu:

"Hơn nữa muộn nhất là mười giờ rưỡi tôi phải ngủ dưỡng sinh, xin lỗi nhé."

Cố Tuấn Xuyên nghe thấy ba từ "ngủ dưỡng sinh" bèn nhìn thoáng qua cô. Sắc mặt của cô quả thật rất tốt, cả người sảng khoái, trừ hôm trúng nắng ra chưa từng thấy trạng thái mệt mỏi của cô.

"Lúc cô từ chối người khác không cần giải thích kỹ như vậy. Đi hay không là tự do của cô."

"Tôi giải thích rõ ràng là vì tôn trọng người ta."

"Hôm nay cô quyết định chống lại tôi đến cùng phải không?"

"Tôi có chống lại anh sao?"

Thực ra không phải Lận Vũ Lạc không biết giận, một mình cô liều sống liều chết ở thành phố nhiều năm nay, người xấu người tốt gì cũng đã từng gặp, cô biết bực tức, cũng có sự bướng bỉnh của mình, nếu không cô chẳng thể yên ổn được đến giờ. Chỉ là cô ít khi nào xung đột với người khác, cũng hiếm gặp người cứng mềm gì cũng trêu chọc đến mức khiến cô phản cảm như Cố Tuấn Xuyên.

Cố Tuấn Xuyên bật cười thành tiếng, không hề chớp mắt:

"Huấn luyện viên Lạc Lạc, tôi nói vậy có lẽ không lịch sự lắm, nhưng không nhắc nhở cô hình như cũng chẳng phải phép."

"Cái gì?"

Cố Tuấn Xuyên thở dài:

"Ghế sau có quần áo, cô mặc vào đi."

Lận Vũ Lạc cúi đầu, thấy phần ngực mình lộ rõ một điểm, lập tức đỏ mặt, rướn người ra ghế sau lấy quần áo mà Cố Tuấn Xuyên để trên xe, lúc xoay người lại, tóc cô quét qua cánh tay Cố Tuấn Xuyên, ngưa ngứa, anh hơi nghiêng người, rụt cánh tay lại, tránh bị tóc của Lận Vũ Lạc quẹt trúng.

Lận Vũ Lạc khoác áo lên người, nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng thấy mình không còn chỗ che thân. Quần áo của Cố Tuấn Xuyên có mùi đất, bùn đất, hương hoa, hơi ẩm của dòng sông hòa quyện với nhau, Lận Vũ Lạc không nói rõ được, chỉ có thể tổng kết thành mùi vị của "tự do".

Cố Tuấn Xuyên biết Lận Vũ Lạc không phải cố ý, cho nên lên tiếng tổng kết với vẻ vô cảm:

"Thế nên lần sau đến đó phải mặc nội y dày một chút, hoặc là...dùng miếng dán ngực, có thể tránh khỏi sự xấu hổ này. Nếu trong thời gian ngắn cô không mua được, phòng làm việc của tôi có rất nhiều, cô có thể thử xem."

Cố Tuấn Xuyên không biết những người đàn ông khác sẽ lựa chọn thế nào trong tình huống này, với anh nhìn thấy phải nhắc nhở, đó là một loại lịch sự, thấy mà không nói, lần sau cô sẽ bị nhiều ánh mắt mạo phạm hơn ở nơi công cộng. Cũng như Lận Thư Tuyết đã nói, đa số đàn ông đều là súc sinh.

"Cố Tuấn Xuyên."

"Sao vậy?"

"Anh có thể im miệng không?"

Lận Vũ Lạc thấy mình sắp bị Cố Tuấn Xuyên chọc điên rồi, sự nhắc nhở của anh là thiện ý hiếm có, nhưng Lận Vũ Lạc vẫn cứ ghét anh:

"Tôi không muốn đến phòng làm việc của anh thử đồ, không muốn làm người mẫu cho anh, cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì với anh. Tôi chỉ muốn dạy riêng cho chị Lận thật tốt, giữ vững công việc của mình."

"Mấy chuyện này có xung đột với nhau à?"

Cố Tuấn Xuyên hỏi cô:

"Cô muốn kiếm tiền, tôi cho cô một con đường kiếm tiền chính đáng, chúng ta thành toàn cho nhau, có vấn đề gì không?"

"Vấn đề thật sự là tôi không thích anh, nhưng anh lại là con trai của khách hàng, tôi buộc phải đối mặt với anh."

"Chẳng phải trùng hợp sao?"

"?"

"Tôi cũng không thích cô."

Cố Tuấn Xuyên nói xong bèn cười lớn, cãi nhau với Lận Vũ Lạc rất vui, anh hoàn toàn không để trong lòng, chỉ coi như đấu võ mồm bình thường. Nhưng anh không biết Lận Vũ Lạc không thích đấu võ mồm như vậy, thái độ của Cố Tuấn Xuyên như đang nhắc cô sự cách biệt giữa thân phận và địa vị của họ, anh có thể tùy ý trêu chọc cô, nếu cô phản kháng, là do bản thân cô không đủ rộng lượng.

"Dừng xe phía trước, cám ơn."

"Vẫn còn xa."

"Tôi đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ."

"Không được."

Cố Tuấn Xuyên chậm rãi nói:

"Mẹ tôi bảo tôi đưa cô đến trước cửa nhà."

Lận Vũ Lạc quay đầu nhìn Cố Tuấn Xuyên, đèn đường ban đêm và đèn pha của những chiếc xe qua lại lướt qua mặt anh, Lận Vũ Lạc cảm thấy đáng tiếc, túi da tốt như vậy lại phối hợp với nội tâm tồi tệ đến thế. Cố Tuấn Xuyên bắt được ánh mắt cô, không cho là đúng, thậm chí còn nhướng mày với cô.

Lận Vũ Lạc cũng mỉm cười với anh, cô nghĩ: Cuộc đời của anh rồi sẽ đến lúc chịu thiệt, đến lúc bị người ta bắt chẹt, bất kể khi nào bất kể là ai, sớm muộn gì anh cũng sẽ trải nghiệm cảm giác của tôi hôm nay. Nếu thật sự có ngày đó, tôi chúc anh còn có thể cười được như bây giờ.

Bản đồ nhắc nhở có tai nạn ở cây cầu phía trước, xe của họ không thể nhúc nhích. Hiển nhiên kẹt xe rất nhàm chán, hai người đều tựa vào ghế, tự mình nhìn ánh đèn neon trước mặt đến xuất thần.

"Cho nên vừa nãy tôi đã xúc phạm đến cô?"

Cố Tuấn Xuyên đột nhiên hỏi, quay đầu nghiêm túc nhìn Lận Vũ Lạc, như muốn bắt đầu một cuộc đối thoại chân chính với cô.

P/S: Cái nết anh ta cũng một chín một mười với sếp Loan của "Đầu xuân tươi sáng" chứ chả vừa. Tui cũng giống Lạc Lạc, chúc anh ta sớm ngày bị nghiệp quật:)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play