Lận Vũ Lạc không nói được hai chữ "chia tay", Ninh Phong cũng vậy.
Nhưng mỗi một câu nói của Lận Vũ Lạc đều chạm đến tâm khảm anh ấy, đây cũng là cảm giác cực kỳ hoang mang của anh ấy sau khi hai người trở lại với nhau. Mấy năm nay Ninh Phong mắc kẹt trong một loại cảm xúc kỳ lạ, vì mối tình đầu đột ngột chấm dứt, khiến anh ấy tràn ngập nghi ngờ về cuộc sống. Từ đó anh ấy không còn tin tưởng vào tình cảm nữa, nhưng cũng chẳng có bất kỳ cảm giác muốn báo thù nào. Anh ấy tự chủ động đăng ký đến châu Phi làm việc, đặt mình vào một nơi có môi trường cực kỳ khắc nghiệt, né tránh tổn thương do tình yêu tan vỡ mang đến, cũng chặt đứt khả năng anh ấy sẽ đi tìm Lận Vũ Lạc.
Gió lúc này thật sự quá đỗi nhẹ nhàng.
Hai người dịu dàng ngồi trong gió, không nói một lời gay gắt nào.
Lận Vũ Lạc chậm rãi kể lại hai năm đầu cô vừa đến Bắc Kinh, nhắc đến sự việc lần đó đã tổn thương rất lớn đến cô, cũng nói khi ấy cô đã khủng hoảng đến nhường nào, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến Ninh Phong. Ninh Phong đau lòng siết chặt tay cô, vành mắt ẩm ướt.
"Nhưng đó không phải lần duy nhất."
Lận Vũ Lạc lại lên tiếng:
"Có lúc em nghĩ, thành phố lớn không thiếu nhất là những người có tiền có quyền, mặc cho chúng ta thường nói mọi người bình đẳng, nhưng giai cấp vẫn luôn tồn tại trong lòng người. Rất ít ai tôn trọng những người cùng giai cấp, nhưng lại coi thường cuộc sống của những người dưới tầng đáy. Họ mặc nhận những ai sống dưới tầng đáy đều có dục vọng sinh tồn và năng lực tiêu hóa nhục nhã mạnh mẽ. Thế nên đó không phải lần duy nhất, từ sau lần đó, hoặc ít hoặc nhiều hoặc nặng hoặc nhẹ, em đều gặp qua."
"Cho nên Ninh Phong à, khi cuối cùng em cũng nhảy ra khỏi hoàn cảnh kia, trở thành nhân viên chăm sóc da không hiểu gì cả, em thật sự vui lắm. Sau này, em gần như rời xa hoàn cảnh phức tạp một cách triệt để, làm một huấn luyện viên yoga, em thấy mình rất giỏi. Thật đó, dẫu những thứ này với người khác mà nói, chẳng qua là đổi hết việc này đến việc khác chẳng đáng nhắc đến, nhưng em vẫn cảm thấy mình rất giỏi."
Lận Vũ Lạc nghĩ, cuộc đời cô trừ lúc xảy ra bi kịch đinh tai nhức óc ra, thời gian còn lại đều lặng lẽ bình thường. Cô không có chuyển biến và bay cao khiến người ta ngạc nhiên, thậm chí nỗ lực ngần ấy năm, vẫn chưa đứng ở bước khởi điểm của đa số mọi người. Vậy thì đã sao? Cô cố gắng hết sức rồi. Cô không trách móc nặng nề bản thân, cô chỉ đang nghĩ: Mình vẫn có thể tốt hơn nữa.
"Ngày đầu tiên làm nhân viên chăm sóc da, ngày đầu tiên nhậm chức huấn luyện viên yoga, ngày đầu tiên làm quản lý, em đều đeo kẹp tóc hình bướm mà anh tặng, em rất trân trọng, vẫn luôn mang nó theo bên mình suốt ngần ấy năm, như thể lời nhắn nhủ với tình cảm của chúng ta. Rất vui, vì em đã không để mặc mình nước chảy bèo trôi."
Lận Vũ Lạc nói rất nhiều, cô chưa từng phân tích bản thân sâu sắc như vậy trước mặt bất kỳ ai, quá trình ấy máu me đầm đìa. Nhưng cô muốn cho Ninh Phong biết điều gì đã khiến cô trở thành cô của ngày hôm nay. Quá trình ấy chẳng tốt đẹp chút nào. Nhưng cô vẫn luôn yêu anh ấy, tình yêu này là thật. Cô cần sự công nhận chân chính của anh ấy, không phải dựa vào tình cảm trong quá khứ để che đậy đau đớn, mà là công nhận những nỗ lực của cô, tán thành những gì cô đã làm và sắp làm. Điều đó khiến cô cảm nhận được mình là một cá thể độc lập trong cuộc sống.
"Ninh Phong, điều em nghĩ là, đời người dài nhường ấy, em chẳng thể hoàn toàn dựa dẫm vào bất kỳ ai. Em cần thực hiện giá trị của chính mình, em cần có công việc, sự nghiệp cho riêng mình, đồng thời thản nhiên đối mặt với quá khứ của em."
"Em có thể không cần vất vả như vậy, Lạc Lạc. Đơn vị của anh sẽ giải quyết một số vấn đề bản chất về cuộc sống của những cặp vợ chồng, nếu em không muốn ở cùng bố mẹ anh, anh có thể đăng ký thuê nhà với đơn vị. Nếu chúng ta có con, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện học hành, đơn vị có nhà trẻ, có trường học tốt, có..."
"Không phải vậy, Ninh Phong."
Lận Vũ Lạc lắc đầu:
"Chuyện em muốn nói không phải mấy thứ này, không phải."
Nhất thời Lận Vũ Lạc không biết làm sao để nói rõ suy nghĩ của cô, hoặc là cô đã nói rõ, nhưng Ninh Phong không tán thành. Có lẽ trong lòng Ninh Phong cho rằng cô đang đi đường vòng. Chuyện này hoàn toàn chẳng thể nói rõ đúng sai.
Lúc Ninh Phong đi trời đã rất khuya, Lận Vũ Lạc tiễn anh ấy đến cổng nhà trọ.
"Ngày mai anh đến thăm một số người thân bạn bè với bố mẹ, có chuyện gì em gọi cho anh nhé."
"Vâng, ngày mai em sẽ về nhà cũ với Tiểu Châu."
"Lạc Lạc."
"Dạ?"
Ninh Phong muốn nói lần đầu tiên chia tay, anh ấy đã mất mấy năm mới dịu lại, anh ấy thật sự rất yêu cô, anh ấy biết cô cũng yêu mình như vậy. Trong giấc mơ của anh ấy, họ sánh vai nhau trong mưa gió, chống chọi thời gian dần trôi. Nhưng Ninh Phong lặng im không lên tiếng. Bởi vì anh ấy từng mơ một giấc mộng khác, trong mơ anh ấy cầm một chiếc chìa khóa, nhưng dẫu làm sao cũng chẳng mở được ổ khóa đã nhốt Lận Vũ Lạc. Trong mơ, Lận Vũ Lạc nói với anh ấy: Em muốn đập nát ổ khóa này, em muốn tự cứu mình. Cô dựa vào bản thân vất vả qua ngày ở Bắc Kinh, trước nay chưa từng oán trách dù chỉ một lần, cũng chẳng hề chán ghét bản thân đã bước đi quá chậm. Cô không thẹn với bất kỳ ai, tất nhiên cũng chẳng thẹn với anh ấy.
Ninh Phong hiểu hết.
Anh ấy ôm Lận Vũ Lạc vào lòng, lại hôn lên trán cô:
"Ngày mốt anh đến tìm em, dẫn em đi dạo quanh đây."
"Được ạ."
Lận Vũ Lạc không nói rõ được tâm trạng của mình.
Buổi tối ở quê hương, cô quấn chặt áo ngồi trong một khoảnh sân xa lạ, như mỗi một lần đối diện với thay đổi lớn trong đời, đặt mình vào ảo ảnh hư vô. Ra quyết định là một việc quá đỗi khó khăn, thi thoảng cô lười biếng, sẽ từ chối quyết định, để mặc số phận đẩy mình đi.
Lúc Lận Vũ Châu đến đã là nửa đêm, thấy Lận Vũ Lạc ngồi trong sân bèn ngồi cạnh cô, mãi một lúc sau chiếc xe trước cửa mới rời đi, Lận Vũ Lạc hỏi cậu:
"Ai đưa em về?"
"Anh Xuyên và bạn. Giờ họ lên trấn tìm chỗ nghỉ lại, ngày mai đến căn cứ."
Lận Vũ Lạc nhìn Lận Vũ Châu:
"Tiểu Châu, có chuyện này chị nghĩ mãi không hiểu."
"Chuyện gì ạ?"
"Sao em có thể chấp nhận Cố Tuấn Xuyên vậy? Chị tưởng cả đời này nhìn thấy anh ấy em sẽ khó xử, hoặc dứt khoát không gặp."
Lận Vũ Châu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, kể hết mọi chuyện cho Lận Vũ Lạc nghe. Ban đầu quả thật cậu cũng nghĩ vậy, có lẽ cả đời này cậu sẽ cách xa Cố Tuấn Xuyên, nhưng khi sự việc phát triển, cậu nhận ra Cố Tuấn Xuyên không phải loại người như cậu nghĩ trong lòng: Anh là một người rất chân thật. Lận Vũ Châu nói với Lận Vũ Lạc về vô số lần tiếp xúc giữa cậu và Cố Tuấn Xuyên, sự thẳng thắn và nhiệt tình của Cố Tuấn Xuyên đã lây nhiễm sang cậu. Cậu bắt đầu sửa đổi thành kiến với người khác.
"Chị có trách em vì gần gũi với anh Xuyên không?"
Lận Vũ Châu hỏi.
"Không đâu, đó là lựa chọn cá nhân của em mà."
"Chị ơi, bắt đầu từ hôm nay, em cũng sẽ tôn trọng mỗi một quyết định của chị."
Lận Vũ Châu mở lời:
"Lần đó bên bờ biển, xin lỗi chị. Em muốn nói với chị rất lâu rất lâu rồi, em biết những lời mình nói khi ấy đã tổn thương chị."
Lận Vũ Lạc xoa đầu em trai, lại nhéo mặt cậu, Lận Vũ Châu mất tự nhiên tránh đi. Cậu đã lớn rồi mà!
"Ngày mai ra khỏi nhà rồi đến thăm bố mẹ nhé?"
Lận Vũ Lạc nói:
"Chẳng biết cỏ trước mộ đã mọc cao đến đâu."
"Em có mua hai bình rượu cho bố mẹ ở Côn Minh, tới lúc đó cúng cho họ uống, còn mua quần áo cho mẹ nữa."
Lận Vũ Châu vỗ ba lô, vừa ăn cơm xong là cậu cố ý tìm chỗ mua ngay, sợ không đủ thời gian.
"Bạn học có biết em phong kiến mê tín không hả?"
Lận Vũ Lạc cười hỏi.
"Mọi người đều hiểu mà, đối diện với tình thân, không ai có thể hoàn toàn giữ vững chủ nghĩa duy vật được, rất nhiều người xem đây là sự gửi gắm."
"Haha!"
Lận Vũ Châu nhìn Lận Vũ Lạc, vô cớ nói một câu:
"Hôm nay đàn anh Ninh Phong không ở đây, cuối cùng chị cũng không cần dùng quyển sổ nhỏ kia để ghi chép nữa rồi."
Lận Vũ Lạc nhìn Lận Vũ Châu rất lâu, dường như cô cảm nhận được chút chua xót thoáng qua, lại không nhịn được vỗ vai em trai ngốc nhà mình. Buổi đêm ở quê hương thật yên tĩnh, sao trên trời cũng xinh đẹp. Hai người ngồi trong sân ngắm rất lâu.
Hôm sau dậy sớm bắt xe ven đường về nhà.
Sau thiên tai, nhà cô từng được chính phủ tu sửa, xà nhà nóc nhà đã được củng cố lại, chỉ vì không có người ở thường xuyên, trong ngoài có vẻ rách nát. Mấy năm nay nhiều người trẻ đón người lớn tuổi lên thị trấn ở, hoặc dứt khoát đến thành phố khác, quê cô chẳng còn đông đúc nữa. Nhưng cũng có người trẻ về đây sinh sống, thuê nhà mấy chục năm, đổi mới toàn diện, trồng cây cối hoa cỏ trong sân, xây dựng cho một mình nơi lánh đời.
Hai người đứng trong sân, nhìn một hàng hoa nhỏ nơi góc tường, nhất thời chẳng biết nên nhớ lại lúc nào. Lận Vũ Lạc ngồi xuống chiếc ghế phủ đầy bụi hỏng một chân trong sân, cơ thể cũng lắc lư theo chiếc ghế không vững vàng ấy. Chẳng có một nơi nào hoàn chỉnh, nhưng trái tim cô lại hóa nguyên vẹn.
"Về nhà rồi."
Cô nói.
Lận Vũ Châu ngồi trên ngạch cửa, nhìn cây già trong sân lên tiếng:
"Đúng vậy, về nhà rồi."
Hai người yên tĩnh ngồi một lúc mới đứng dậy vào nhà xem xét tỉ mỉ.
Vậy mà tìm được chiếc đồng hồ cũ, chỉ là chuông của đồng hồ vỡ nát, không chạy được nữa.
"Chị còn nhớ cái này."
Lận Vũ Lạc lên tiếng:
"Lúc nhỏ chị nghịch ngợm, luôn muốn rút giờ của nó ra."
Lận Vũ Châu cười hì hì:
"Chúng ta sửa lại nhé?"
"Được."
Họ tìm thấy sự bình yên trong nhà mình.
Như thể linh hồn phiêu bạt cuối cùng đã tìm được chốn nghỉ ngơi, thật sự đã nhiều năm rồi chưa có lại cảm giác ấy.
Lận Vũ Châu bỗng nhận ra Lận Vũ Lạc muốn sửa lại nhà cũ là đúng. Họ rất cần cảm giác an ổn nhường này.
Bên ngoài có âm thanh dừng xe, sau đó là giọng nữ hỏi:
"Chỗ này phải không?"
"Chắc vậy, đúng là thôn này, nhưng không biết nhà nào thôi."
Lận Vũ Lạc nghe tiếng chạy ra, thấy Lận Thư Tuyết đứng trước xe:
"Chị Lận! Sao lại đến đây?"
Lận Thư Tuyết giang tay ôm cô:
"Chẳng phải khi trước đã đồng ý với con sẽ đến đây xem thử sao? Vừa khéo hôm nay rảnh rỗi."
Mục Lực Nghiêu chào hỏi họ, nhờ Lận Vũ Châu dẫn đường, ông ấy muốn tham quan thôn làng, thuận tiện tìm hiểu tình huống.
"Có phải chỗ tụi con không thích hợp xây nhà trọ không ạ?"
Lận Vũ Châu hỏi ý kiến Mục Lực Nghiêu:
"Vì cảm giác có tai họa ngầm không an toàn."
"Không đến mức đó, con xem mấy năm nay chính phủ cố gắng biết mấy, sửa sang tăng cường núi đồi, đào mương thoát nước. Trên đường đến đây còn trông thấy có chỗ lánh nạn, cho nên vấn đề an toàn không lớn lắm. Chỉ là nơi này ít người đến."
Mục Lực Nghiêu nói đúng trọng tâm:
"Nhưng chú nghe nói tụi con muốn sửa lại là để có một mái nhà, chủ cảm thấy điều đó rất cần thiết."
"Cám ơn ạ."
Hai người họ đi phía trước, Lận Thư Tuyết và Lận Vũ Lạc theo sau. Lận Thư Tuyết nhắc đến chuyện gặp Cố Tuấn Xuyên ở thị trấn, lát nữa anh cũng sẽ đến đây xem thử.
"Được không?"
Lận Thư Tuyết giải thích:
"Chuyện công việc, đến khảo sát thôi."
"Vậy thì có gì không được ạ?"
"Bác sợ con để ý."
"Không sao, không sao đâu."
Lận Vũ Lạc xua tay.
"Thế thì tốt."
Cố Tuấn Xuyên đến vào nửa tiếng sau.
Anh lái xe của bạn mình, từ thị trấn xóc nảy đến đây. Không phải lần đầu anh đến nơi này, khi anh vừa 20, từng theo đội cứu hộ đến đây một lần. Người bạn đó của anh là đội trưởng đội cứu hộ địa phương, quen thuộc tuyến đường và tình huống nguy hiểm, lúc ấy họ tập hợp tại Lục Xuân, đường bị ngăn cách, nhóm người đi bộ theo con em bộ đội vào trong, đi qua con đường trước cửa nhà Lận Vũ Lạc.
Cố Tuấn Xuyên lái xe trên đường, nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, bỗng dưng nhớ lại chuyện đó. Anh gửi ảnh chụp cho đội trưởng cũ, hỏi anh ta có còn nhớ chỗ này hay không. Tất nhiên anh ta vẫn nhớ, bùi ngùi năm ấy thê thảm nhường nào! Anh ta hỏi Cố Tuấn Xuyên có phải đến chỗ năm đó từng cứu hộ hay không, Cố Tuấn Xuyên đáp không phải, là thôn kế bên, nhưng rất gần với điểm đến năm đó của họ.
Suy cho cùng là một lần duyên phận lướt qua nhau chẳng mấy sâu đậm.
"Đại diện đội chúng ta, đến kính chút rượu cho mấy ngôi mộ trên núi nhé."
"Được."
Tâm trạng của Cố Tuấn Xuyên không quá nặng nề. Chỉ là con đường này đã khác xưa, bùn lầy năm đó, tiếng kêu la không ngớt ven đường, thoáng chốc xông vào đầu anh. Có một thoáng anh cảm thấy, sau khi trải qua những chuyện này, dẫu Lận Vũ Lạc lựa chọn thế nào, dùng cách gì để sống, cũng không hề sai trái. Bởi vì bản thân cô đã từng trải qua thời khắc u tối đến vậy.
Dừng xe phía sau xe của Lận Thư Tuyết, thấy bốn người dạo quanh đã trở về. Thôn làng không lớn, khoảng hai mươi mấy gia đình, nửa tiếng đã đi hết.
Cố Tuấn Xuyên đứng trước cửa nhà Lận Vũ Lạc, đẩy cánh cửa gỗ mục nát, ngoài miệng nói:
"Thời đại nào rồi, còn dùng cửa này?"
Lận Thư Tuyết ở bên cạnh phê bình anh:
"Đừng có kén chọn không biết nhân gian khó khăn."
Cố Tuấn Xuyên lại nhìn căn nhà phong cách tộc Cáp Nê, lên tiếng:
"Căn này khá đặc sắc, chỉ là tối đen như mực."
"..."
Anh không mời tự đến, bước vào nhà Lận Vũ Lạc. Trông thấy đồ dùng cũ kỹ phủ đầy bụi, anh xoay người nhìn Lận Vũ Lạc:
"Lúc bé có phải em là mấy đứa nhỏ đen thui má đỏ không?"
"Hồi nhỏ anh mới đen thui má đỏ đấy."
Lận Vũ Lạc đáp trả.
"Tôi không tin, trừ phi em cho tôi xem ảnh. Nếu không lúc nhỏ em chính là nhóc đen thui má đỏ."
Cố Tuấn Xuyên nói xong bật cười, nghiêm túc đi một vòng quanh nhà. Thấy quần áo rách rưới chất đầy góc tường, bèn ngồi xổm xuống xem thử.
Bụi phủ lên đống áo quần kia đã sắp dày đến một thước, anh nhón lấy một bộ vung vẩy, bụi bay tản ra, anh ho một tiếng. Nhưng ánh mắt lại rơi vào chiếc áo đã bạc màu kia. Dẫu bạc màu nhưng vẫn nhìn ra được cảm giác rực rỡ từng có. Phối màu gan dạ sống động, Cố Tuấn Xuyên thấy thẩm mỹ của mình đã sống lại.
Anh ra ngoài nhờ Lận Vũ Lạc cầm giúp, chụp ảnh gửi cho Cao Phái Văn. Càng ngắm càng thích, dứt khoát chụp mỗi bộ một tấm.
Lận Vũ Châu bị Mục Lực Nghiêu kéo lên núi, Lận Thư Tuyết ngồi trong sân phơi nắng, Lận Vũ Lạc bị ép phối hợp với Cố Tuấn Xuyên chụp mấy bộ quần áo kia.
Chụp đến tấm thứ ba mặt mày cô đã dính bụi, trông vừa chật vật lại đáng yêu. Cố Tuấn Xuyên thấy nhưng không nhắc cô, cứ dơ đi! Dù sao lúc nhỏ cô cũng là nhóc da đen má đỏ.
"Chụp xong chưa?"
Khi Lận Vũ Lạc giơ bộ đồ cuối cùng, phát hiện nụ cười xấu xa của Cố Tuấn Xuyên, lấy điện thoại ra xem thử mặt mình, xoay người ném đồ lên mặt Cố Tuấn Xuyên, làm anh cũng dính bụi.
"Tính tình thối gì thế này."
Cố Tuấn Xuyên nói.
"Lòng dạ xấu xa gì đây."
Lận Vũ Lạc nói.
Cố Tuấn Xuyên chụp xong là đi, tự mình nhàn nhã dạo quanh thôn. Anh thật sự đến đây để nghiên cứu, vì anh chuẩn bị lấy chút tiền chơi gì đó ở Vân Nam. Lận Thư Tuyết đã quyết định ở Vân Nam, dù thế nào Cố Tuấn Xuyên cũng phải đến thăm bà ấy, thế nên anh dự tính ôm cây đợi thỏ, để mỗi lần đến đây không uổng công.
Sau khi Mục Lực Nghiêu về, Lận Vũ Lạc theo Lận Vũ Châu lên núi.
Họ nhổ hết cỏ trước mộ.
Lận Vũ Châu rưới rượu trước mộ bố mẹ, lại đốt quần áo giấy. Lận Vũ Lạc hái rất nhiều hoa, còn hái thêm chút nấm, bày hết ra đấy.
Rồi hai người ngồi đó, lặng lẽ trò chuyện với bố mẹ trong lòng.
Lận Vũ Lạc kể cho bố mẹ nghe về cuộc sống mấy năm nay, cô nói bây giờ mình giỏi giang lắm, phòng tập yoga cô quản lý năm ngoái kiếm hơn một trăm ngàn tệ. Hai người đừng lo lắng, em trai trưởng thành rồi, qua vài năm nữa, em ấy sẽ thuận lợi vào viện nghiên cứu hạt nhân, không có vấn đề gì hết. Còn nữa, năm đó bố mẹ không nhìn lầm, con và Ninh Phong yêu sớm, nhưng cũng không tính là sớm đâu ạ. Giờ chúng con lại bên nhau, nhưng con hoang mang quá. Bố mẹ ơi, nếu con và Ninh Phong chia tay, liệu con có gánh tiếng xấu "yêu không kiên định" không ạ? Con sẽ thẹn với tình nghĩa của Ninh Phong? Con có nên trung thành với mình không? Con có vì lợi ích riêng của mình không? Con không biết, con chỉ biết mình rất hoang mang.
Liệu bố mẹ có thể nhờ gió nói cho con biết đáp án chăng? Họ hay nói cơn gió trước mộ bố mẹ sẽ có câu trả lời.
Lận Vũ Lạc ngắt một nhành hoa đặt ở đó, chờ gió mang đáp án đến cho cô. Nhưng gió trên núi ngừng thổi, mọi thứ yên tĩnh.
Gió chẳng cho cô câu trả lời.
Không có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT