Sau khi Lận Vũ Lạc về phòng mới nhìn thấy tin nhắn Cố Tuấn Xuyên gửi cho mình, cô sạc pin trong phòng, vừa mở máy lên tin nhắn Cố Tuấn Xuyên đã bật ra:
"Vùng biển rách nát kia không ngắm cũng được."
Cô suy nghĩ rất lâu, gửi tin nhắn cho anh:
"Vừa nãy trong điện thoại tôi thấy anh không ổn cho lắm, anh thật sự không có chuyện gì chứ?"
Cố Tuấn Xuyên đã ở căn cứ, người trẻ tuổi vây quanh đống lửa uống rượu hát hò, vô cùng náo nhiệt. Anh mặc áo da màu nâu, quần hành quân màu đen, nhét gấu quần vào giày martin, ngồi đó cùng nhau cười đùa.
Sự hoảng loạn của anh đã được thế giới sôi nổi này chữa lành đôi chút, nhưng không nhiều lắm. Nhìn thấy tin nhắn của Lận Vũ Lạc, đầu tiên anh ném điện thoại qua một bên, một lúc sau mới đi ra xa hơn, tìm một chỗ yên tĩnh, tiếng cười nói ca hát làm nền cho anh.
Anh gọi cho Lận Vũ Lạc, câu đầu tiên anh nói sau khi cô bắt máy là:
"Hôm nay tôi suýt chết."
Lận Vũ Lạc thấy tim mình thắt lại, hóa ra Cố Tuấn Xuyên thật sự không ổn, cô không nghe sai, giọng điệu nói chuyện ôn hòa hơn trước rất nhiều:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Máy bay gặp vùng thời tiết nhiễu loạn xóc nảy dữ dội."
Cố Tuấn Xuyên lại thấy chua xót, giọng hơi nghẹn ngào:
"Lúc ấy cabin rất loạn, khoang hành lý bị bung ra, mặt nạ oxy rơi xuống, mấy đứa nhỏ gào khóc, người lớn cũng la hét, có người nôn mửa, ai cũng ra sức siết chặt tay vịn, cứ tưởng làm vậy khi rơi xuống sẽ không hóa thành thịt vụn, thậm chí có thể trở về từ cõi chết."
Lận Vũ Lạc không ngắt lời anh, lòng bàn tay cô rịn ra lớp mồ hôi mỏng, đầu ngón tay dần dần lạnh lẽo.
"Tôi cũng không thoát khỏi trần tục, rất sợ hãi, trong đầu toàn là suy nghĩ tôi vẫn chưa sống đủ, không muốn chết đi như vậy."
"Nếu tôi chết, ai sẽ nhớ đến tôi? Trừ mẹ ra, có lẽ hàng năm chỉ có Cao Phái Văn đem bản thiết kế đến thăm, và Tô Cảnh Thu đặt chai rượu trước mộ viếng tôi."
"Tôi sống đã ba mươi năm, vậy mà chẳng có được mấy người bạn thật lòng, người tôi yêu đều không yêu tôi, những gì tôi có chớp mắt là tan biến, tiền tài, danh tiếng, chẳng chịu nổi một đòn. Tôi không có gì cả."
Cố Tuấn Xuyên ngồi xổm dưới đất, cầm nhánh cây vẽ lung tung lên nền đất, anh gần như chưa từng trải qua cuộc trò chuyện nào dốc hết ruột gan nhường này, trong quá trình ấy nghẹn ngào vài lần:
"Thoáng chốc tôi đã giác ngộ hoàn toàn, Lận Vũ Lạc, tôi nghĩ mình phải sống thật tốt. Chúng ta đều phải sống tốt."
Lận Vũ Lạc chưa từng nghe Cố Tuấn Xuyên nói những lời như vậy. Trong ấn tượng của cô, Cố Tuấn Xuyên chưa một lần tự kiểm điểm, cũng không thấy anh buồn bao giờ. Dẫu bố mẹ anh náo loạn thảm thiết đến vậy, anh vẫn bình tĩnh thờ ơ. Cô cảm động vì sự chân thành hiếm hoi của anh, cũng buồn thay anh. Mũi như nghẹt lại, nước mắt chảy ra, cô an ủi anh:
"Tôi cũng sẽ nhớ anh mà Cố Tuấn Xuyên. Tôi sẽ đến tảo mộ anh, mỗi năm mang một bó hoa cho anh, đến quán bar Tô Cảnh Thu trộm một chai rượu..."
Mẹ kiếp.
Cố Tuấn Xuyên bị mạch não "trộm rượu" của cô chọc cười:
"Lận Vũ Lạc, rốt cuộc em có biết mình ngốc lắm không? Hửm? Biết không hả? Ngốc quá đi mất?"
"...Tôi đang tỏ lòng quan tâm anh, anh lại nói tôi ngốc."
"Em chính là đồ ngốc."
Lòng Cố Tuấn Xuyên đầy ắp, cực kỳ muốn ở riêng với Lận Vũ Lạc một lúc, nghe cô nói thêm vài câu ngốc nghếch. Nhưng anh không cho phép mình làm vậy. Hôm nay có thể thẳng thắn thảo luận sinh tử với cô, đã là sự yếu đuối ít ỏi của anh rồi.
"Anh đỡ hơn chưa? Liệu anh có gặp ác mộng không? Có sợ đến tè dầm không? Lúc người ta khóc anh có khóc không vậy? Người ta nôn anh cũng nôn hả? Lúc xuống máy bay, chân anh mềm nhũn luôn đúng không?"
Lận Vũ Lạc hỏi một loạt như pháo liên thanh.
"...Câm miệng."
"Không sao, không mất mặt mà, tôi hiểu cảm giác đó."
Lận Vũ Lạc mở lời:
"Cảm giác quen thuộc với tử vong vẫn luôn khắc sâu trong người, tôi cũng thường hay nhớ đến. May mắn anh có thể bình an đáp xuống, tôi thấy anh nên đến chùa thắp nhang..."
Lận Vũ Lạc bắt đầu nhớ lại người thân bạn bè bên cạnh mình năm đó làm sao bước ra khỏi nỗi khiếp sợ, thắp nhang, niệm phật, đốt giấy, thả đèn, vì muốn đổi lấy sự yên ổn trong tâm hồn, cách gì cũng thử qua.
"Cho nên lúc học lớp cấp cứu em đã khóc thành chó."
Cố Tuấn Xuyên nói.
"Đúng, cho nên khi anh mở điện thoại nhận cuộc gọi đầu tiên cũng khóc thành chó."
Lận Vũ Lạc đánh trả.
Đấu võ mồm đột ngột kéo đến khiến hai người yên lặng, một lúc sau lại bật cười. Cười đủ rồi Cố Tuấn Xuyên hừ một tiếng:
"Tôi đi chơi đây, cứ vậy nhé."
Nói xong cúp máy, mà câu "chúc anh mơ đẹp" của Lận Vũ Lạc chỉ nói được một nửa.
Bài hát của người trẻ tuổi đã đến đoạn hào hứng, cậu chàng đánh guitar bị mọi người vây ở giữa, Cố Tuấn Xuyên cũng qua đó hát cùng họ, thấy chưa đã còn lấy trống ra gõ.
Cố Tuấn Xuyên đang đắm mình trong sôi động cực điểm, còn Lận Vũ Lạc đang lắng nghe yên tĩnh vô hạn.
Tuyết rơi trong đêm.
Lận Vũ Lạc nghe tiếng chó sủa ngoài cửa sổ bèn đẩy cửa ra. Chó con đứng trên nền tuyết, móng chân đan vào nhau, dường như rất lạnh. Lận Vũ Lạc khép chặt quần áo nhỏ tiếng hỏi nó:
"Có phải em lạnh không?"
Chó con sủa vang.
"Vậy em vào từ cửa trước, chị mở cửa cho em."
Cô cũng không biết chó con có hiểu hay không, bọc quần áo lại run rẩy ra mở cửa. Bên ngoài là tuyết lớn tĩnh mịch, dép lê lông xù giẫm lên đất vang vọng khiến người ta lập tức nổi da gà, không khí lạnh ngắt thoáng chốc ngấm vào người.
Cô mở cửa ra, chó con thật sự đang đứng đó, đôi mắt tròn xoe bừng sáng trong đêm tuyết, Lận Vũ Lạc xoay đầu:
"Đi thôi!"
Chó con chạy theo cô vào nhà trọ.
Cô tìm vị trí cho nó, lót một cái ổ, lại rót cho nó nước ấm, tìm được màn thầu trắng, nhìn nó ăn uống xong mới về phòng.
Lần đầu tiên cô thấy tuyết như vậy.
Dày đặc, từng mảng lớn, ngăn trời và đất một cách chặt chẽ, mới ra ngoài một lúc mà tóc đã trắng xóa, vào nhà rồi bông tuyết hóa thành nước tuyết, cả người ướt đẫm. Tuyết thế này khiến cô hưng phấn, trở về phòng quấn mền, áp sát vào cửa sổ, ngắm những sợi tuyết nhuốm màu bạc dưới ánh sáng le lói. Cô chia sẻ với Ninh Phong: Tuyết rơi rồi, lớn lắm. Chó con em cho ăn lúc chạng vạng đến tìm em, em cho nó vào trong!
Cô biết có lẽ mấy ngày sau Ninh Phong mới đọc được, nhưng lúc này tin nhắn nằm trong khung trò chuyện, lòng cũng có bến về.
Chẳng biết cô thiếp đi từ lúc nào, sáng hôm sau bị tiếng la hét bên ngoài đánh thức. Lý Tư Lâm đang gọi:
"A!! Tuyết lớn lấp cửa rồi!!"
Tối qua tuyết rơi lớn quá, lớp tuyết đọng dưới đất dày khoảng hai thước, chắn gần một nửa cánh cửa. Lận Vũ Lạc và Cao Phái Văn chạy ra ngoài xem thử, lại trở về phòng mặc mấy lớp quần áo rồi xoay người lao ra ngoài, giẫm vào nền tuyết.
Giẫm vào rồi rất khó rút ra, từ cửa phòng đến cửa lớn phải đi suốt năm phút. Không thể đi quá xa để chụp ảnh, đành phải lấy cảnh gần đây. May mà nhà cửa, cây cối, đèn lồng đỏ nhà trọ vẫn xem như xinh đẹp, mơ hồ cũng có thể phù hợp với dòng trang phục mùa đông của L.
Lần đầu tiên Lận Vũ Lạc chụp ảnh, rất hồi hộp, tay chân chẳng biết nên để đâu. Cao Phái Văn bên cạnh hướng dẫn cô:
"Quên ống kính đi, cô cứ tùy ý đi dạo, nên làm gì thì làm đó!"
Lý Tư Lâm đang nặn quả cầu tuyết, nghe câu này bèn ném lên người Lận Vũ Lạc, gào lên với cô:
"Đánh tôi đi!"
Lận Vũ Lạc không chịu thua, cũng ngồi xổm xuống nặn tuyết đánh cô ấy. Cô quá nghiêm túc, ngồi đó nắn rất lâu, một quả cầu tuyết to cỡ quả bóng rổ, muốn ném cũng phí sức.
"Lạc Lạc, cô đánh trận tuyết hay là mưu sát hả?"
Cao Phái Văn cười ngất.
Mọi người cứ thế vui đùa rất lâu, Lận Vũ Lạc đã quên việc chụp ảnh ra sau đầu, chơi đủ rồi mới gõ trán mình:
"Ôi chao! Chuyện gì thế này! Tôi quên công việc mất rồi!"
"Việc của cô xong rồi."
Cao Phái Văn lấy máy chụp ảnh xem một lúc, hai người cười đùa, lại bất ngờ ra ảnh, bộ này đã xong.
"Vậy tôi còn có thể làm gì nữa?"
Lận Vũ Lạc nhờ Cao Phái Văn xếp việc cho mình, cô không nhàn rỗi nổi.
"Đánh đèn đi."
"Được."
Ngoan ngoãn phối hợp với thợ chụp ảnh đánh đèn.
Công việc của nhóm Cao Phái Văn khác cô, nhưng đều thú vị như nhau, Lý Tư Lâm lại càng là cảnh đẹp ý vui, khiến cô không rời mắt được. Bỗng nhớ đến lời Lý Tư Lâm nói: Tôi yêu Lận Vũ Châu, Lận Vũ Châu không yêu tôi.
Dường như cái vòng kia toàn sinh ra nghiệt duyên, nhưng ngẫm kỹ lại, đấy là cảnh ngộ quá đỗi bình thường.
Lúc nghỉ ngơi, Lận Vũ Lạc có lòng an ủi Lý Tư Lâm vài câu, Lý Tư Lâm lại nói với cô:
"Không cần an ủi tôi, trong lòng tôi không hề khó chịu. Đời người ấy mà, cái gì cũng nên trải nghiệm một lần. Bao gồm nỗi khổ không được yêu, cũng nên nếm thử."
Lận Vũ Lạc thấy cô ấy nghĩ thoáng, cũng không khuyên nữa.
Buổi tối người ở công ty gửi ảnh đã chỉnh sửa xong ban sáng vào nhóm, người mẫu nghiệp dư Lận Vũ Lạc mặt mày tinh nghịch, mỉm cười rạng rỡ, như tinh linh vùng đất tuyết, gương mặt nhỏ nhắn bị gió thổi ửng đỏ, có nét tinh tế ngây thơ khác biệt.
Cố Tuấn Xuyên đang mừng sinh nhật cho Lận Thư Tuyết, ngồi trên bàn ăn thấy ảnh của Lận Vũ Lạc, tim đập như trống dồn, úp điện thoại xuống bàn, ngửa đầu uống hết ly rượu.
Lúc hát bài mừng sinh nhật cũng có vẻ lơ đãng.
Lận Thư Tuyết nhìn ra anh bất thường, nhỏ tiếng hỏi anh:
"Tốt nhất con nói với mẹ xem, con bị sao vậy."
"Hát đi."
Cố Tuấn Xuyên vỗ tay cùng mọi người, hát mừng sinh nhật Lận Thư Tuyết, cắt ngang lời tra hỏi của bà ấy. Có lẽ do không khí náo nhiệt hết mực, Cố Tuấn Xuyên bỗng thấy váng vất.
Hôm đó anh thật sự ngủ một giấc thật ngon.
Trong mơ anh ở một căn nhà gỗ, bên ngoài tuyết phủ rợp trời, ngọn lửa lách tách cháy vang trong lò, Lận Vũ Lạc ôm bao tay sưởi ấm ngồi trên giường, than thở với anh rằng ngoài trời lạnh quá.
Anh bước qua đó, ra tay cởi nút áo bông trên người cô, cô đánh tay anh mắng anh là kẻ ngông cuồng, anh kéo cô vào lòng, ra sức nhéo một miếng thịt mềm mại:
"Sẽ hết lạnh ngay thôi."
Anh nói.
Có lẽ tay anh dùng sức quá mức, tiếng thở dốc yếu ớt của Lận Vũ Lạc mang theo nức nở, anh không nghe nổi âm thanh ấy, cắn môi cô, bàn tay muốn xé nát áo bông càng thêm vội vàng, nhưng dẫu làm thế nào cái nút chết tiệt kia cũng không ra được. Anh sắp tức chết đến nơi, hung ác cắn cổ cô:
"Em mặc đồ rách nát gì thế!"
Mà cô bỗng hóa thành không một mảnh vải.
Đôi chân thon dài cong lên, ánh mắt quyến rũ, rên rỉ từng tiếng, như gọi hồn phách.
Cố Tuấn Xuyên điên mất.
Anh mở mắt ra trong đêm, gió thổi ngoài căn cứ, thở mạnh vài hơi mới bình tĩnh lại.
Anh lại nằm mơ nữa rồi.
Hết giấc mơ này đến giấc mơ khác.
Anh quá muốn một người chân thực nóng hổi mềm mại mặc anh xoa nắn.
Lận Vũ Lạc cũng nằm mơ, mơ thấy chú chó được mình cứu bị rạch ngực mổ bụng treo dưới mái hiên, máu nhuộm đỏ lớp tuyết bên dưới. Cô sợ hãi đổ đầy mồ hôi lạnh, bò dậy ra xem thử, chẳng biết chó con đã đi từ khi nào. Đẩy cửa ra, ánh trăng trải dưới nền tuyết, soi tỏ từng hàng dấu chân nho nhỏ đi về phương xa, nó biến mất rồi, như thể chưa từng đến đây.
Trên đường trở về, cô không khỏi thương tiếc khi nhắc chó con với Cao Phái Văn, lo nó bị lạnh chết. Cao Phái Văn lại bảo:
"Sống chết có số, có lẽ nó biết mình nên đi đâu."
Lận Vũ Lạc ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, quay đầu lại ngắm cảnh tuyết càng lúc càng xa, luyến tiếc khôn nguôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT