Cuối năm 2020, Lận Vũ Lạc bắt đầu cùng lúc quản lý hai phòng tập.

Lần đầu tiên Lận Vũ Lạc lái xe từ nhà đến phòng tập sân bay, là Cố Tuấn Xuyên đi cùng. Cô học thi bằng lái cũng được một khoảng thời gian, Cố Tuấn Xuyên cũng tập xe với cô vài lần, theo lý tố chất tâm lý của anh phải cứng lắm, nhưng vẫn bị Lận Vũ Lạc dọa đến chết dở trên đường.

Vậy mà Lận Vũ Lạc lại mắc chứng nổi điên trên đường.

Cô không nổi điên với người đi đường, chỉ bực những kẻ chen ngang, có thể nói về chuyện này cô không chịu nhường nhịn chút nào. Cố Tuấn Xuyên ngồi ở ghế lái phụ, cơ thể áp sát lưng ghế, nói với Lận Vũ Lạc:

“Em thắng xe đi chứ!”

Lận Vũ Lạc không để ý đến anh, nhưng anh cứ giật mình hốt hoảng, cô mất hết kiên nhẫn, hung dữ với anh:

“Im miệng.”

Lận Vũ Lạc người mới lên đường lại rất tự tin, ai cũng đừng mong chen vào hàng của cô, cô cũng sẽ không chen vào hàng của người ta. Chiếc xe phía trước hẳn cũng có tính tình giống cô, hai chiếc xe bám chặt nhau chạy vào đường vành đai, cuối cùng Lận Vũ Lạc thấy chiếc xe kia chạy vào khu biệt thự cạnh phòng tập sân bay.

Cố Tuấn Xuyên ngồi suốt đoạn đường này còn k1ch thích hơn cả vận tốc sinh tử của mình, xuống xe dậm chân một cái, nói với Lận Vũ Lạc:

“Anh nói cho em biết, sau này không có anh bên cạnh thì em đừng lái xe nữa.”

“Anh cũng đâu để cho người ta chen hàng, tại sao em phải nhường?”

“Anh không nhường vì anh có kỹ thuật, em không nhường chỉ biết lao thẳng về trước.”

Cố Tuấn Xuyên buồn bực, lá gan của Lận Vũ Lạc từ đâu đến thế? Kết quả Lận Vũ Lạc cho anh biết đáp án:

“Anh lái thế nào thì em lái như vậy. Anh muốn quản em thì tự thay đổi trước đi.”

Cuối cùng Cố Tuấn Xuyên đã hiểu, Lận Vũ Lạc muốn trị anh.

Hồi tháng 11 anh từng đụng xe một lần, vì anh không cho người khác chen ngang. Người kia cũng rất ngang ngược, so kè với anh, hai người phóng trên đường. Hôm đó sau khi Lận Vũ Lạc về nhà mí mắt cứ giật suốt, gọi cho Cố Tuấn Xuyên mà anh không nghe máy. Cuối cùng mới biết anh đang đua xe, bị đụng rồi.

Lận Vũ Lạc tức muốn chết.

Cố Tuấn Xuyên về nhà, hai người cãi một trận, hiển nhiên không có kết quả gì. Cố Tuấn Xuyên nói anh lái xe mười mấy năm, trong lòng nắm chắc, thay vì Lận Vũ Lạc lo anh bị đụng xe, chi bằng tự lo cho mình vừa chạy ra đường chân đã run rẩy. Lận Vũ Lạc thầm bảo được, anh cứ chờ đó cho em. Cô nhẫn nhịn cơn tức, cuối cùng đã tới ngày này.

“Có đến mức đó không?”

Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.

“Đến mức đó đấy.”

Lận Vũ Lạc ném chìa khóa vào túi xách:

“Không phải nói chứ, so kè lái xe thật sự rất đã, lần sau em vẫn sẽ lái như vậy.”

“Em dám.”

“Anh xem em có dám hay không.”

Lận Vũ Lạc giở trò khốn kiếp, Cố Tuấn Xuyên hết cách với cô, trước khi đi cảnh cáo Lận Vũ Lạc:

“Lúc anh không ở bên, em đừng đụng đến xe nữa, anh vô cùng nghiêm túc nói với em, em đừng hăng với anh.”

Lận Vũ Lạc chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua anh, hiển nhiên không phục.

Chiều hôm đó, có một vị khách nam đến phòng tập, áo khoác nhung đen, sau khi cởi ra bên trong là một bộ đồ tây. Khoảng hơn 30 tuổi, lúc nhìn người ta đôi mắt rất chăm chú. Lận Vũ Lạc đón tiếp anh ta, anh ta nói thẳng:

“Kỹ thuật lái xe khá tốt.”

Hóa ra là chủ xe mà Lận Vũ Lạc bám sát.

Đối phương làm thẻ tập chẳng thèm chớp mắt, Lận Vũ Lạc cũng chẳng ngờ so kè đua xe lại được một khách hàng lớn, hơn nữa vị khách này còn chỉ định cô dạy. Giáo viên trong phòng tập lén lút nói với cô: Người này hình như là chủ tịch thật đấy, lúc trước có nghe người ở câu lạc bộ bên cạnh nói.

Lận Vũ Lạc đâu phải chưa từng gặp chủ tịch thật, chồng cô cũng là chủ tịch đó thôi, tuy năm nay hơi thảm, hào quang chủ tịch tràn ngập nguy hiểm, nhưng ít nhiều cũng được mọi người vây quanh o bế. Lúc dạy cho người kia, cô đeo nhẫn mà mình mua lên tay để tránh hiềm nghi.

Đối phương lại chẳng quan tâm, chỉ thản nhiên liếc nhìn chiếc nhẫn của cô rồi nói sang những chuyện khác. Hỏi cô có phải từng livestream trên mạng không, hình như anh ta từng xem. Lại hỏi cô phòng tập bận không, anh ta mở thẻ cô được chia bao nhiêu hoa hồng, đại loại như vậy. Lận Vũ Lạc trả lời đơn giản, sau khi hết tiết hỏi anh ta có thể sắp xếp huấn luyện viên khác hay không, vì bình thường cô thật sự rất bận, sợ ảnh hưởng anh ta tập luyện. Đối phương cũng không làm khó cô, đồng ý. Nhưng cố ý nói đùa:

“Tôi không gây phiền cho quản lý Lạc Lạc, nhưng cũng phải thêm bạn tốt chứ nhỉ?”

Lận Vũ Lạc nghĩ ngợi, thêm bạn tốt.

Lận Vũ Lạc xem chuyện này như khúc nhạc đệm. Thực ra cô đã quen cuộc sống sẽ có đôi lần gặp gỡ thế này, bình thường cũng hiếm khi đề cập đến tình trạng hôn nhân của mình với người khác, trừ phi là những lúc đặc biệt, cô đeo nhẫn vào sẽ tránh được một số phiền phức.

Hôm đó vẫn là Cố Tuấn Xuyên đón cô tan làm, anh ngồi ghế lái phụ, nhìn cô lái xe. Hai người lại cãi nhau vì chuyện chen ngang, Lận Vũ Lạc tức lắm:

“Anh không thừa nhận mình có vấn đề phải không? Được! Vậy sau này hai chúng ta cứ lái như thế, xem ai tảo mộ cho ai trước!”

Cô thật sự rất giận.

Cố Tuấn Xuyên thấy cô hồi lâu vẫn không nở nụ cười, bèn bảo:

“Được, anh sẽ lái xe đàng hoàng, giờ em có thể đừng lấn tuyến được không?”

Lận Vũ Lạc vô thức lấn tuyến, bị anh nói vậy tự biết mình đuối lý, vội vàng điều chỉnh xe lại. Cuộc gọi vang lên ngay lúc này, cô không nghĩ nhiều, nhận máy ngay, nghe vị chủ tịch kia nói:

“Đang ở đâu? Ra ngoài chơi nhé? Giới thiệu cho cô vài người bạn, xem còn ai mở thẻ nữa.”

Rõ ràng họ chỉ gặp nhau một tiết học, người kia lại tỏ ra như thể hai người rất thân. Cố Tuấn Xuyên ở ghế lái phụ hơi nghiêng người qua, nhìn Lận Vũ Lạc.

Tất nhiên anh biết xung quanh Lận Vũ Lạc có rất nhiều ruồi bọ, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy. Vả lại đám người kia chẳng quan tâm thân phận đã kết hôn của cô, chỉ đơn thuần muốn xảy ra gì đó với cô. Cứ như trên người cô có khí chất làm người ta không muốn tôn trọng, nhưng thực tế cô làm việc cẩn thận, chẳng qua do mấy gã kia ác ý suy đoán tự định vị cô mà thôi.

Biểu cảm của anh rất lạ, như cười như không lại mang theo chút sát khí, ngón tay gõ lên đùi, chờ Lận Vũ Lạc trả lời.

Lận Vũ Lạc rất công thức chính quy, đầu tiên tỏ lòng cám ơn, sau đó nói mình rất bận, khó khăn lắm hôm nay mới tan làm sớm, cô phải cùng chồng mình ăn cơm dạo phố, lịch sự từ chối lời mời này.

“Vậy lần sau nhé.”

Đối phương rất kiên nhẫn, mỉm cười ngắt máy.

Cố Tuấn Xuyên không định tra hỏi Lận Vũ Lạc, nhưng ánh mắt nhìn cô có vẻ sâu xa. Lận Vũ Lạc một lòng luyện tập kỹ thuật lái xe, hoàn toàn không quan tâm đ ến “chủ tịch” kia, chẳng qua chỉ là hội viên mở thẻ sang thôi. Nên tôn trọng cô sẽ cho đủ, muốn cô làm thêm gì khác, vậy xin lỗi nhé, cô không theo hầu được.

Sau vài lần sứt đầu mẻ trán lái xe vào bãi, đậu xe xong, cuối cùng cô mới nhận ra cảm xúc của Cố Tuấn Xuyên không tốt. Cô tựa lưng vào ghế, ngón tay chỉ ra sau học theo giọng điệu Cố Tuấn Xuyên:

“Thế nào? Tuyệt không?”

“Anh sẽ nói với Phương Liễu lấy lại xe của em.”

“Anh đừng quản nhiều quá. Nhất là người đàn ông ban nãy, càng không cần phải lo. Thậm chí em còn chẳng nhớ tên anh ta. Bọn em đặt cho anh ta biệt hiệu chủ tịch S. Gặp mặt cứ nói xin chào, chủ tịch Tiền.”

Lận Vũ Lạc có lòng giải thích với Cố Tuấn Xuyên, không muốn anh mất vui vì chuyện này.

Cố Tuấn Xuyên lại tin những huấn luyện viên yoga khác sẽ làm ra chuyện kia, dù sao ở Bắc Kinh đâu đâu cũng là chủ tịch.

Cố Tuấn Xuyên không đồng ý để Lận Vũ Lạc lái xe vào giờ cao điểm, Lận Vũ Lạc tự có ý định của mình, hôm sau Cố Tuấn Xuyên còn chưa dậy, cô đã xuất phát.

Cố Tuấn Xuyên bị cô chọc tức chết, cô còn hùng hồn lý lẽ:

“Em không lái vào giờ cao điểm, qua rồi.”

Ít nhiều gì cô cũng hơi phản nghịch, thái độ lái xe cũng như đối xử với học viên khó tánh nào đó. Càng khó khăn cô lại càng muốn giải quyết, cô muốn xem thử đến cuối cùng liệu mình có làm được không.

Cố Tuấn Xuyên không canh chừng được cô, tranh cãi một trận. Là gây nhau thật. Anh bảo cô lái xe khi không có anh ở bên là không thương tiếc tính mạng, Lận Vũ Lạc đáp anh chẳng có kiên nhẫn để cô luyện tập là muốn bóp ch ết kỹ thuật lái xe của cô từ trong trứng nước. Lúc họ cãi nhau, “chủ tịch Tiền” bước vào phòng tập, vừa khéo nghe câu cuối của Lận Vũ Lạc:

“Em lười cãi nhau với anh!”

Trong mắt anh ta, Lận Vũ Lạc là quản lý phòng tập gả cao mà bên ngoài đồn thổi. Nhưng cô đeo nhẫn cưới giả, lái xe xoàng, làm việc chăm chỉ, ăn vận tùy ý, cộng thêm cô livestream, làm người mẫu part-time, còn mở một tài khoản đọc sách mà chẳng ai xem, theo kinh nghiệm từng trải, những người như vậy cuộc sống hôn nhân không mấy hạnh phúc.

Vòng xã giao của “chủ tịch Tiền” thường khoe khoang địa vị, tiền tài, thỉnh thoảng cũng khoe mẽ phụ nữ, như nuôi chim, rảnh rỗ đem ra so sánh. Tìm kiếm cái lạ và ganh đua đã trở thành một trong những thú vui cố định trong cuộc sống của họ. Chủ tịch Tiền tự cao tự đại, ở một nơi như Bắc Kinh, anh ta sống trong biệt thự, lái siêu xe, quản lý công ty, tự cho rằng chỉ cần anh ta hào phóng, sẽ giải quyết được người anh ta nhắm trúng.

Anh ta nghe Lận Vũ Lạc cãi nhau với chồng, bèn cười với cô:

“Cãi nhau à? Ra ngoài uống một ly xả giận không?”

Lận Vũ Lạc phản cảm chán ghét câu nói này, làm như không nghe thấy, đưa quyển sổ cho anh ta:

“Phiền anh ký tên.”

Sự kiêu ngạo của cô ngược lại khiến chủ tịch Tiền càng thêm hứng thú, đàn ông, nhất là đàn ông tự nhận thành công, đều thích chinh phục. Dùng thái độ tự cho là săn mồi, chuẩn bị tiếp cận Lận Vũ Lạc.

Ngày nào Lận Vũ Lạc cũng đấu võ mồm với Cố Tuấn Xuyên, cãi vã nhỏ nhặt vui vẻ, không ảnh hưởng tình cảm, nào ngờ chuyện họ cãi nhau lại trở thành “chỗ trống” của người khác. Chủ tịch Tiền nhất quyết phải chui vào “chỗ trống” này, có lẽ anh ta là chủ tịch nhàn nhã, ngày nào cũng đến phòng tập. Đầu tiên là mời Lận Vũ Lạc ăn cơm, tiếp đó muốn tập xe với cô, cuối cùng dứt khoát đặt chìa khóa xe lên bàn, bảo cô lấy chạy.

Lận Vũ Lạc cầm chìa khóa xem xét tỉ mỉ, rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn:

“Anh muốn sang tên cho tôi à? Tôi không nhận nổi.”

Một câu nhẹ tênh, nhấc chủ tịch Tiền lên cao. Sang tên, anh ta thật sự chưa từng nghĩ đến, một chiếc xe mấy triệu đưa cho người anh ta chỉ muốn chơi đùa, có hào phóng đến mấy cũng không đến mức đó, nhưng mà những huấn luyện viên khác đang nhìn, ít nhiều cũng không buông bỏ được sĩ diện.

Lận Vũ Lạc ấy à, bật cười bảo:

“Đùa thôi, anh đừng xem là thật. Nhà chúng tôi cũng không thiếu xe này.”

Cô nói như vậy, Cố Tuấn Xuyên muốn mua xe cho cô, cô sống chết không chịu. Cô chẳng có khái niệm gì về xe, một chiếc xe xịn cô có lái cũng chẳng thấy khác biệt gì, đỡ phải đi bộ là được. Cô cũng không nghĩ đến việc đòi Cố Tuấn Xuyên tăng thêm sĩ diện cho mình, nhưng có một việc cô nhận thức khá sâu sắc: Cô càng gặp nhiều gã ghê tởm, lại càng thích Cố Tuấn Xuyên hơn.

Mỗi khi Lận Vũ Lạc bị người ta làm cho buồn nôn, tối đến sẽ rất chủ động. Cố Tuấn Xuyên cũng nghiệm ra đại khái chút quy luật của cô, lúc cô ôm anh không cho anh rút ra ngoài bèn cắn môi cô:

“Là cái thằng hôm đó? Hẹn em ăn cơm hả?”

Lận Vũ Lạc không trả lời, chỉ th ở dốc trong lòng anh. Tình cảm cô dành cho Cố Tuấn Xuyên đôi khi rất giống trẻ con chơi đồ hàng, chỗ này gặp chuyện không vui sẽ tìm anh “méc”. Cách méc của cô là liều chết quấn quýt với anh.

Anh ôm cô sát vào mình, vì không còn khe hở, hết lần này đến lần khác khảm sâu như muốn mạng của cô, nhưng vẫn còn thừa ra một đoạn. Cô duỗi tay bóp chặt muốn để anh ra ngoài, lại vô tình đốt lên ngọn lửa. Anh thở hổn hển đè chặt tay cô, tình thế không thể xoay chuyển nữa, mãi đến khi đưa cô lên tận trời anh vẫn không ngừng lại.

Anh rất thích những lúc thế này, tưới tắm của Lận Vũ Lạc khiến thần trí anh không tỉnh táo, vì áp sát trán nhau, phần lưng uốn cong xinh đẹp, mỗi một lần cơ bắp điều động đều viết đầy tình d.ụ.c.

Dẫu mỗi ngày Cố Tuấn Xuyên đều ghen tuông vì Lận Vũ Lạc, biểu hiện cứ như bên cạnh anh êm đềm lắm, nhưng Lận Vũ Lạc biết có quá nhiều người thích anh, cũng chẳng thiếu người thật lòng. Thậm chí có người còn đến phòng tập mượn cớ đăng ký để lén lút quan sát Lận Vũ Lạc. Thoạt đầu Lận Vũ Lạc không hay biết, là cô gái kia trò chuyện với người khác, bị huấn luyện viên trong phòng tập bất cẩn nghe thấy. Cô ta nói: Đẹp thì đẹp đấy, tính tình cũng tốt, chỉ hơi quê mùa một chút.

Lận Vũ Lạc nghe vậy cũng chỉ mỉm cười: Đánh giá đúng trọng tâm. Quả thật cô không “tây” lắm. Giờ cô không còn mua quần áo nữa, tùy ý mặc hàng mẫu của L, nhưng thường thì cô chỉ lấy những bộ thuận tiện thoải mái. Vì ngày nào cũng bận, ăn vận tỉ mỉ phải trang điểm, cả trong lẫn ngoài ít nhất tốn 40 phút, Lận Vũ Lạc thà dành thời gian đó để ngủ còn hơn.

Lận Vũ Lạc không nhắc đến cô gái quan sát kia với Cố Tuấn Xuyên, cô thấy chẳng có gì đáng nói cả. Nếu cô gái kia có cơ hội đã không đến để quan sát cô.

Lận Vũ Lạc hiểu rõ giữa vợ chồng với nhau phải có sự tin tưởng, nhưng Cố Tuấn Xuyên lại không học được, mỗi ngày đều ghen tuông linh tinh, sắp trở thành vại giấm mất rồi.

Lận Vũ Lạc một lòng tập lái xe, Cố Tuấn Xuyên hết cách với cô, lúc cô dậy sớm anh cũng trở mình ngồi dậy, ra cửa sớm với cô. Trên đường ít xe, quả thật dễ lái hơn nhiều, anh cũng bớt hoảng hốt hơn. Vì ngày nào cũng tập với cô, tài xế của anh phải đuổi theo sau, ví dụ như buổi sáng thông thường phải chạy đến phòng tập sân bay để đón anh.

“Em nói anh biết, qua thêm năm ngày nữa là em hoàn toàn xuất sư được rồi, anh không cần đi chung với em.”

Lận Vũ Lạc lên tiếng:

“Cứ bận việc của anh đi, ngày nào cũng có cả đống việc.”

Cố Tuấn Xuyên liếc mắt nhìn cô vợ chẳng hiểu tình cảm của mình, cô tưởng anh đơn thuần luyện xe với cô, hoàn toàn không nghĩ đến anh chỉ muốn ở cạnh cô lâu hơn một chút thôi. Dù ở trên xe anh vẫn luôn chỉ dẫn, còn cô hay cãi lại, nhưng ở cạnh nhau thế kia anh cũng thấy rất tuyệt.

Sáng hôm nay, Lận Vũ Lạc vừa lái xe đến trước cửa phòng tập, còn chưa đậu hẳn hoi, phía trước đã có xe bấm còi, ngay sau đó có người bước xuống, là “chủ tịch Tiền”. Anh ta đi đến trước mặt cô, vẫn là dáng vẻ trầm ổn, Cố Tuấn Xuyên khoanh tay trước ngực nhìn thằng ngu đang giả vờ sâu xa kia, ánh mắt chẳng còn thân thiện nữa. Lận Vũ Lạc cảnh cáo anh:

“Anh đừng gây chuyện cho em, đại ca kia đã làm thẻ mấy trăm ngàn đấy.”

Cố Tuấn Xuyên hừ một tiếng.

Lận Vũ Lạc xuống xe chào hỏi chủ tịch Tiền, Cố Tuấn Xuyên cũng bước xuống. Chủ tịch Tiền nhìn thấy Cố Tuấn Xuyên thoáng ngơ ngác, vòng xã giao của họ nói Lận Vũ Lạc gả cho người đàn ông trung niên, giờ phút này ngồi trên xe cô rõ ràng là người phụ trách chẳng dễ trêu chọc. Bọn họ từng gặp nhau ở hội nghị thương mại.

Lận Vũ Lạc nắm tay Cố Tuấn Xuyên, giới thiệu hai người với nhau:

“Đây là chồng tôi, Cố Tuấn Xuyên.”

“Đây là chủ tịch Tiền tiếng tăm lừng lẫy. Lúc chủ tịch Tiền mở thẻ, huấn luyện viên trong phòng tập bọn em hưng phấn suốt mấy ngày, cảm thấy nghiệp vụ của bọn em thật sự quá xuất sắc, có thể khiến chủ tịch Tiền đến làm thẻ.”

Cô tự tin nhường ấy, thậm chí không hề thêm thắt bất cứ thân phận nào trước cái tên Cố Tuấn Xuyên. Dù sao cô cũng chẳng biết họ đã từng gặp nhau hay chưa, trong lòng cô, chỉ cần Cố Tuấn Xuyên đứng đó, dẫu không nói tiếng nào cũng tự mang theo khí thế, nào phải kẻ tầm thường.

Cố Tuấn Xuyên thích cô tự tin như vậy đấy, anh bắt tay đối phương.

Cố Tuấn Xuyên đã gặp quá nhiều hạng người như “chủ tịch Tiền”, đóng gói mình tỉ mỉ đàng hoàng, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ tinh anh, nói chuyện không tự ti không kiêu ngạo, đầu óc vận chuyển nhanh chóng. Kiếm tiền giỏi thật đấy, nhưng vòng tròn của bọn họ không sạch sẽ cũng là thật.

Cố Tuấn Xuyên coi thường đám người này, trước giờ đều cách xa họ, muốn làm ăn chung, điều khoản hợp đồng của anh sẽ kín kẽ chặt chẽ, tránh bị lừa gạt.

Lúc tách ra, anh cảnh cáo Lận Vũ Lạc:

“Không cho phép em đi ăn riêng với anh ta. À không, cơm cũng không được ăn. Em phải cách xa rác rưởi. Cả mấy huấn luyện viên trong phòng tập của em nữa, nhắc nhở họ một chút. Thằng ngu đó chẳng phải hạng tốt lành gì, đám người anh ta cố ý giới thiệu cũng không phải người tốt.”

Lận Vũ Lạc gật đầu:

“Anh yên tâm, em đâu có ngốc.”

Mỗi lần Cố Tuấn Xuyên như vậy, cô cứ cảm giác anh xem mình như trẻ nhỏ. Có đôi lúc cách anh yêu cô như cậu trai mới lớn giàu sang đẹp đẽ, đôi khi lại giống ông bố nhọc nỗi lo lắng, anh đáng yêu quá đỗi.

Lận Vũ Lạc hôn lên môi anh:

“Hôm nay em vào chỗ đậu được ngay, giỏi không?”

Cố Tuấn Xuyên nhéo má cô:

“Em đã quên mình so kè với người chen hàng à?”

Lận Vũ Lạc nhún vai:

“Vẫn là câu đó, anh sửa em sẽ sửa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play