Một xã viên đứng cạnh nhìn thấy xấp phiếu công nghiệp nhưng vẫn vùng vẫy giãy chết nói: “Có phiếu công nghiệp cũng không được. Cô có tiền không? Không có tiền thì cũng không mua được phích nước nóng."
"Đúng vậy, không có tiền cũng không thể mua được." Một xã viên khác cũng phụ họa theo
Cô ta vẫn không tin một người quê mùa trong bộ quần áo rách nát như thế lại có tiền mua phích nước nóng.
Có phiếu công nghiệp thì đã làm sao?Ai biết được là do trộm hay nhặt được ở đâu đó.
Trước đây Lý Kim Phượng đã từng gặp những kẻ xem thường người khác, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy những kẻ làm đến mức này.
Đút tay vào túi, thực tế là cô lấy mười đồng từ trong không gian ra, đặt nó lên quầy: “Mặc dù tôi không có nhiều tiền nhưng cũng đủ để mua cái phích nước nóng đó phải không? Nhưng còn các người, vốn cũng không biết rõ về tôi, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với tôi, thế mà dám kết luận rằng tôi không có phiếu, không có tiền. Mặc dù tôi là người nông thôn nhưng người nông thôn thì sao? Không phải là nhờ những người chân bùn ở nông thôn trồng trọt nuôi các người hay sao? Không có dân quê ở nông thôn, các người lấy cái gì mà ăn? Ăn đất sao?”
“Cô…” Một xã viên nghe lời nói của Lý Kim Phượng tức giận đến run cả người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play