Đợi sau khi cô rửa mặt xong, cô mở nồi cơm lên nhìn, là nấu cháo gạo trắng, còn rất đặc.

Mùi thơm rất nồng, xem ra, lời nói của cô ngày hôm qua, cô bé này đúng là rất nghe lời.

Lúc ăn sáng, ba người đều rất hài lòng.

Từ sau ngày hôm qua, hai anh em họ cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, bữa nào cũng no căng bụng.

“Chị đi ra ngoài một lát.” Nếu như là trước kia, Dung Yên căn bản sẽ không nói cho ai biết hành tung của cô.

Nhưng khi đối diện với hai đứa nhỏ này…… Ánh mắt này của bọn chúng khiến cô nảy sinh một loại cảm giác bọn chúng sợ cô đi ra ngoài sẽ không trở về.

Đầu tiên cô tới nhà đại đội trưởng.

Cửa nhà đại đội trưởng tình cờ mở ra, có người đang định bước ra.

Khi nhìn thấy Dung Yên, sắc mặt của ông ấy không được tốt lắm, thậm chí bị kích thích muốn lùi về sau.

Quả nhiên, hôm qua Dung Yên liều mạng gọi công an tới, đồng thời mang hai thanh niên trí thức đi, và cả Lưu Nhị nữa, không sai, Lưu Nhị là một trong những người liên quan, hắn ta cũng bị mang đi.

Trong lòng đại đội trưởng bởi vì như vậy mà có chút không vui.

Giọng điệu không được tốt lắm: “…… Có chuyện gì?”

“Đại đội trưởng, thử cái này đi.” Dung Yên đưa cho ông ấy một điếu thuốc.

Đương nhiên chỉ có một điếu, con người đều có chút lòng tham không đáy, cô cũng sẽ không thỏa mãn lòng ham muốn của người khác.

Đại đội trưởng:……

Chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày có một cô gái mời ông ấy một điếu thuốc.

Nhưng thứ t.h.u.ố.c lá này —— thật đúng là khiến người ta khó có thể từ chối.

Đôi mắt sắc bén của ông ấy vừa nhìn, đây là mận đỏ, thuốc tốt!

Bàn tay ông ấy phản ứng nhanh hơn não, nhận lấy.

Đợi tới khi ông ấy phản ứng lại, sắc mặt cứng đờ.

Bây giờ trả lại rõ ràng đã không thích hợp.

“…… Chuyện gì vậy?”

Tay run rẩy, món đồ không nên lấy ông ấy cũng đã cầm trên tay.

“Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, tôi định sửa chữa lại căn nhà mà Tần Dã ở một chút. Hai ngày nữa bắt đầu, đại đội trưởng giúp chúng tôi truyền lời ra bên ngoài, là tiền công một ngày của mỗi người được tám hào tiền, ăn cơm tùy ý. Nếu có ai đồng ý tới thì tới, nếu không muốn thì thôi.”

Có tiền còn không tìm được người sao? Chỉ là do cô lười ra ngoài tìm thôi.

Đại đội trưởng khi nghe cô nói muốn tìm người sửa chữa nhà ở, vốn dĩ ông ấy định trả lại điếu thuốc.

Nhưng mà khi nghe thấy câu nói kế tiếp của cô, ông ấy cảm thấy điếu thuốc này có thể hút được.

Tám hào tiền một ngày? Vậy cũng không phải là số nhỏ.

“Thật sự là cho tám hào tiền sao?”

Nếu đúng như vậy, vậy ông ấy cũng muốn đi làm.

“Đương nhiên là thật, tiền phát cuối ngày, chỉ là ăn cơm tùy ý.” Nấu cơm mệt lắm đúng không?

Cô không muốn tự mình làm, càng không muốn mấy em chồng của cô mệt nhọc như vậy.

Đại đội trưởng lập tức nói: “Cái này không có gì, lát nữa tôi đi phát loa, khi nào thì cô bắt đầu?”

“Ngày mai bắt đầu đi! Đúng rồi, đá và củi, tôi muốn xin một mớ của đại đội, tôi trả tiền.”

Đại đội trưởng nghe thấy chữ tiền, mặt mày hớn hở ngay, “Cái này không vấn đề gì, đại đội có rất nhiều đá và củi, cô cần bao nhiêu?”

“Tôi muốn chỗ ở của tôi, cải tạo thành năm phòng giống vậy, không bao gồm đá ốp tường và bếp.”

Muốn sửa, vậy sửa một lần cho mới luôn.

“Đại đội trưởng xem thử, thu bao nhiêu tiền.”

Trong lòng đại đội trưởng nhanh chóng tính toán một chút, thật ra cũng không đáng bao nhiêu tiền.

“Cô đưa mười đồng tiền là được.”

Dung Yên:……

Mười đồng sao? Giá cả thời này thật sự đáng kinh ngạc.

“Được rồi.”

Cô rất hào sảng lấy từ trong túi ra hai tờ năm đồng.

Đại đội trưởng vô cùng vui vẻ, đây cũng xem như là tăng nguồn thu nhập cho thôn.

“Chút nữa tôi sẽ đi phát loa, sau đó kêu người mang củi và đá giao qua bên kia cho cô.

“Trước tết có thể làm xong không?” Đây là điều Dung Yên quan tâm nhất.

Hiện giờ cô muốn một mình nằm ngủ trên một giường đất ấm áp trong phòng riêng.

Phòng tắm gì đó có thể không có, dù sao chỉ cần căn phòng đủ riêng tư thì hàng ngày cô có thể vào không gian tắm, giới hạn hai giờ cũng đủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play