“Em cũng đẹp.” Câu này là khen rất thật lòng.

Vợ anh đúng là vô cùng xinh đẹp.

Đặc biệt là hôm nay…… Anh cảm thấy dù là ngày cưới thì cũng không xinh đẹp bằng hôm nay.

Ngày kết hôn, anh cũng chỉ liếc nhìn sơ cô một cái, khi đó dáng vẻ cô không muốn, còn anh chỉ xem cô như người xa lạ.

Bởi vì anh biết rõ cô coi thường anh.

Đương nhiên, anh cũng không có nhiều tình cảm đối với cô, chỉ nghĩ đây là một lễ cưới không thể không tổ chức.

Lại không ngờ mới chỉ chưa đầy hai ba ngày, trong lòng anh đã xảy ra một sự thay đổi lớn…… Anh muốn biến cuộc hôn nhân này thành hiện thực.

Anh không muốn cô đi.

Anh muốn giữ cô lại, muốn cô sống cùng anh đến hết cuộc đời.

Đây là một loại mong muốn mãnh liệt mà anh chưa từng có.

Cho dù đây là một ý nghĩ ngông cuồng của anh thì anh cũng muốn vì chính mình mà giành lấy.

Dung Yên:……

Đây là mấy học sinh tiểu học khen nhau sao?

“Em dậy đây.”

Cô đứng dậy đi ra ngoài.

Phải nói là điều này bất tiện, thực sự bất tiện.

“Đúng rồi, anh muốn rửa mặt không? Em bảo Tần Dư đem nước rửa mặt vào cho anh.”

Kiểu hầu hạ người sống tỉ mỉ như vậy, cô thật sự không phù hợp để làm.

“Được.” Tần Dã gật đầu. “Đúng rồi, bản thân anh cảm thấy khỏe hơn so với ngày hôm qua, cơn đau đã giảm đi rất nhiều. Thuốc này của em thật tốt.”

Trước đây anh đã từng bị thương rất nhiều.

Nhưng mà lần này là lần bị thương nghiêm trọng nhất, nhưng lại có cảm giác hồi phục nhanh nhất.

Dung Yên nghe vậy, cười tự tin, “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem đây trình độ của ai.” Thuốc của ai chứ.

Trên đời này không thể tìm được loại thuốc thứ hai có tác dụng nhanh như vậy đâu.

“…… Có phải vài ngày nữa là anh có thể xuống giường không?” Để một người làm việc nhiều năm cứ nằm thế này, thật sự anh nằm không được.

Trong lòng nôn nóng đến khó chịu.

Dung Yên liếc nhìn anh một cái, “Anh cứ muốn ngồi dậy như vậy sao?”

Tần Dã không nghe ra trong giọng nói của cô có tức giận không, nhưng anh vẫn đắn đo trả lời: “Chủ yếu là…… Không phải em nói hôm nay phải tìm người sửa sang lại nhà mới sao? Anh muốn giúp một chút.”

“Chuyện này anh đừng lo lắng, em sẽ lo liệu, nếu anh không muốn nửa đời sau bị què chân gì gì đó, vậy thì anh đừng lộn xộn.”

“…… Được rồi.” Chữ què quặt này thật khiến người ta hết hồn.

Anh vốn đã không xứng với cô rồi, nếu cơ thể lại còn tàn tật…… Vậy anh còn gì chứ?

Dung Yên đi ra ngoài.

Cô còn tự nhận là thức dậy sớm, nhưng rõ ràng hai anh em sinh đôi thức dậy sớm hơn cô nhiều.

Tần Dư đang cầm chổi quét tuyết trong sân.

“Chị dâu.”

“A.” Dung Yên lên tiếng, sau đó vô cùng vui vẻ ngắm tuyết trắng, cô rất ngạc nhiên, “Đêm qua tuyết rơi dày đặc quá.”

Đêm qua cô lại có thể ngủ rất sâu, không có chút cảm giác gì.

Lúc này, nhìn một màn trắng xóa này khiến tâm trạng cô rất tốt.

“Em quét tuyết thành một đống đi, chút nữa chị sẽ làm một tác phẩm nghệ thuật cho các em.”

Tần Dư:……?

Tác phẩm nghệ thuật gì chứ?

Dung Yên không làm lỡ thời gian, cô đi rửa mặt trước, sau đó đến nhà bếp.

Tần Mai đã nấu xong nước nóng từ sớm, cô nhóc ngồi sau bếp nhóm lửa, làm bữa sáng.

Nhìn thấy chị dâu bước vào, cô ấy vội vàng đứng dậy, “Chị dâu, chị muốn rửa mặt sao?”

Dung Yên gật đầu, “Đúng vậy.”

Bỗng nhiên cô nhớ tới một chuyện, từ trong túi lấy ra một cái bàn chải đánh răng và ba tuýp kem đánh răng, “Này, đây là kem đánh răng và bàn chải cho các em.”

Kem đánh răng trong không gian có thương hiệu nên cô không thể lấy được, cái này được mua ở cung tiêu xã vào ngày hôm qua.

Còn về phần bàn chải đánh răng, thật ra nó được lấy từ trong không gian, cái này không có ký hiệu. Bởi vì chất lượng của bàn chải đánh răng này còn tốt hơn so với mua ở cung tiêu xã.

Tần Mai nhìn thấy thứ đưa qua, đôi mắt sáng rực lên.

Nhưng cô ấy còn do dự.

Dung Yên trực tiếp đặt lên mặt bàn, “Sớm muộn gì cũng phải đánh răng, nhất định phải chăm sóc tốt hàm răng của mình.”

Tần Mai nghe xong, cô ấy trịnh trọng gật đầu.

Mặc dù vẫn là cô bé, nhưng cô ấy cũng yêu cái đẹp.

Cô nhóc cầm mãi bàn chải đánh răng có tay cầm màu hồng nhạt đó quyến luyến không buông.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy có được chiếc bàn chải đánh răng nên cô ấy rất yêu quý và trân trọng nó.

“Đúng rồi, chiếc màu đen này cho anh cả em.”

“Anh cả có.” Tần Mai đột nhiên nói ra câu này.

Nhà bọn họ cũng chỉ có anh cả có bàn chải đánh răng.

Là cái bàn chải đánh răng bị đánh tới sắp hói rồi đó sao?

“Đổi cho anh đi.”

“Vâng.” Tần Mai không có bất cứ ý kiến gì đối với lời nói của chị dâu.

Cô ấy cầm kem đánh răng và bàn chải đánh răng tung tăng chạy ra ngoài……

Còn Dung Yên thì bắt đầu rửa mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play