Lâm Quân và Tiểu Vương đều vô cùng khiếp sợ.

Phải biết rằng, mấy năm này, có thể lấy ra được 100 đồng trong một lần thì gia đình chắc chắn rất có tiền.

Năm xu còn có thể mua được rất nhiều thứ nữa đó.

Ai có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy chứ?

Rõ ràng là vì trong lòng sợ hãi, đây là dùng tiền bạc để diệt trừ tai họa.

Tiểu Vương không nhịn được mà hỏi: “Đồng chí Dung, vậy vì sao lúc nãy cô ở văn phòng của chúng tôi lại không nói đến chuyện này?”

Kỳ thi tuyển sinh đại học là một sự kiện trọng đại của cuộc đời, phá hoại kỳ thi tuyển sinh đại học tương đương với việc hủy hoại tương lai của một người, chuyện này thật sự vô cùng xấu xa.

Dung Yên thở dài, “Tôi chỉ là lừa cô ta nên mới biết thôi, cũng không có chứng cứ xác thực, tôi không thể chỉ tội cô ấy chỉ vì mình nghi ngờ. Tôi...”

Cúi đầu xuống, cả người thoạt nhìn vô cùng đau buồn.

Chưng 37 đầu óc không đủ năng lực dám làm chuyện xấu

Vẻ mặt này của Dung Yên trong mắt của hai viên cảnh sát này.

Đó chính là cô đau khổ chuyện thiếu bằng chứng cho nên chán nản bất lực.

Ý thức về công lý và sứ mệnh của Lâm Quân cũng đến rồi.

Anh ấy nghiêm nghị nói: “Đồng chí Dung, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng chuyện này, trả lại cho cô một cái công bằng.”

Lâm Quân cảm thấy cô gái này thật đáng thương, sao mà mấy chuyện này lại xảy ra trên người cô ấy chứ?

Có lẽ là vì cô ấy quá chân thành và tốt bụng.

Dung Yên nghe thấy lời này, không nhịn được ngước mắt lên, hai mắt vô cùng sáng, tràn đầy cảm kích,“Cám ơn, cám ơn... Tôi còn tưởng rằng...”

Mặc dù còn chưa nói hết lời, nhưng Lâm Quân và Tiểu Vương ở bên cạnh cô đều có thể hiểu được.

Thật sự là rất đáng thương, chắc cô ấy tưởng chuyện này không có bằng chứng nên chỉ có thể âm thầm nuốt trái đắng.

“Tiểu Vương, cậu đỡ cô gái đang nằm dưới đất lên xe đi.”

Tiểu Vương đáp lại một tiếng, bước đến muốn đỡ cô ta lên xe.

Lúc này, Dung Yên nói một câu: “Đội trưởng Lâm, đợi một chút, để tôi thử đánh thức cô ta.”

“.. Vậy thì cảm ơn cô rất nhiều!“ Người đầu tiên cảm ơn chính là Tiểu Vương, một người đàn ông như cậu ấy đỡ một cô gái trẻ tuổi, chuyện này thế nào cũng có chút không thích hợp.

Dưới ánh nhìn của hai người Lâm Quân, cô ngồi xổm xuống.

Dung Yên giơ tay bóp nhấn vào vị trí nhân trung dưới chóp mũi Từ Khả... Việc này ngay lập tức có hiệu quả.

Từ Khả đau đến nỗi lập tức mở mắt ra.

Khi nhìn thấy khuôn mặt Dung Yên gần trước mắt mình, cô ta vô thức đưa tay ra đánh cô: “Con tiện nhân này, cô muốn làm gì vậy?”

Hành động này của cô ta khiến sắc mặt của hai viên cảnh sát thay đổi.

Cũng may hai người nhìn thấy Dung Yên né tránh kịp thời, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt Lâm Quân không tốt, Tiểu Vương cũng vậy, cậu ấy mở miệng khiển trách: “Vị đồng chí nữ này, cô làm gì vậy? Sao có thể tùy tiện đánh người chứ?”

Ấn tượng của hai người bọn họ về người phụ nữ này đã rơi xuống đáy cốc rồi.

Trước mặt bọn họ mà cô ta còn muốn đánh người... Vậy lúc bình thường còn huênh hoang đến mức nào nữa?

Từ Khả nghe thấy câu nói này, sắc mặt cô ta lập tức cứng đờ, nhất là khi nhìn thấy hai viên cảnh sát vẫn còn đứng đó, cả người cô ta càng hoảng loạn hơn nữa.

Cô ta vội vàng giải thích: “…Tôi, tôi không phải, tôi tưởng cô ta sẽ đánh tôi…”

Với tình huống vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy kẻ thù của mình, ai còn có thể bình tĩnh được như vậy chứ? Hơn nữa, cô ta còn bị đánh thức bởi cơn đau.

Nghĩ đến đây, Từ Khả cảm thấy vô cùng oan ức, tại sao hai viên cảnh sát này lại đối xử tốt với con tiện nhân Dung Yên đó như vậy?

Nếu như không phải Tiểu Vương tận mắt nhìn thấy, cậu ấy xém chút đã tin một nửa lời cô ta nói: “Đồng chí Dung nhìn thấy cô ngất xỉu, cô ấy chỉ là tốt bụng đánh thức cô mà thôi.”

Lâm Quân: “Được rồi, Từ Khả phải không, chúng tôi đang điều tra một vụ ngộ độc trong kỳ thi tuyển sinh đại học, làm phiền cô phối hợp điều tra với chúng tôi.”

Trên mặt Từ Khả không còn một tia huyết sắc nào, vận may cuối cùng cũng không còn nữa.

“Không, tôi không có...” Độc gì chứ- cô ta chỉ là bỏ một chút ba đậu mà thôi.

Là do con tiện nhân Dung Yên kia bản thân yếu ớt cho nên mới bị tiêu chảy đến như vậy, có liên quan gì đến cô ta chứ?

“Chúng tôi chỉ yêu cầu cô phối hợp điều tra mà thôi, cô hoảng sợ gì chứ? Hay là...” Ánh mắt Lâm Quân sắc bén, khí tức của người làm Cảnh Sát lập tức hiện lên: “Cô là người đầu độc?”

Từ Khả sợ đến nỗi sắc mặt càng thêm tái nhợt, tất cả sự hoảng sợ đều được viết ở trên mặt, không ngừng lắc đầu: “Không, không phải tôi...”

Nếu như trước đó Lâm Quân vẫn còn kiềm giữ thái độ, dù sao thì bọn họ phá án cũng không phải làm theo cảm tính, mà phải dựa vào sự thật và bằng chứng.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Từ Khả bây giờ, trong lòng anh ấy liền hiểu rõ.

Người phụ nữ trước mặt thật sự đã làm chuyện đó.

“Tiểu Vương, đưa cô ta lên xe trước đã.”

Với tư cách là người điều tra vụ án, Tiểu Vương dựa vào biểu hiện của Từ Khả thì cậu ấy cũng có suy nghĩ giống như Lâm Quân.

“Được thôi!“

Anh ấy bước tới kéo Từ Khả đứng dậy, sau đó đẩy cô ta lên xe.

Từ Khả có thể nhẫn tâm hạ dược Dung Yên mà mặt không đổi sắc, nhưng khi đối mặt với công an, cô ta lại không dám la lối khóc lóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play