Từ Khả nhìn về phía sau Dung Yên, hóa ra có một chiếc xe cảnh sát đang nhìn về hướng này.

Đồng tử co rút dữ dội... Đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Kết thúc rồi, cô ta xong đời rồi.

Mà lúc này, xe cảnh sát đã chạy đến sau lưng Dung Yên, dừng lại.

Nguyên nhân chính là do đường này quá hẹp, chỉ đủ cho một chiếc ô tô có thể đi qua.

Mà chiếc xe đạp của Dung Yên cũng đang cản đường.

Lâm Quân biết mình sẽ đuổi kịp cô gái này, dù sao xe đạp có nhanh hơn nữa, còn có thể so được với xe bốn bánh sao?

Anh ấy mở cửa xe bước xuống, sau đó đi đến bên cạnh Dung Yên.

Tiểu Vương cũng xuống xe bước đến.

“Đồng chí Dung... đây là đội trưởng Lâm của chúng tôi, đội Lin của chúng tôi đã tiếp nhận vụ án của cô rồi.”

Từ Khả vừa nghe đến từ “vụ án”, liền không chịu nổi.

Vốn dĩ cô ta đang bị lạnh, nhưng bây giờ cô ta lại sốt ruột quá mức…Tất nhiên, có lẽ là vì sợ hãi.

Trực tiếp ngất xỉu trên mặt đất.

Dung Yên:...?

Cô có chút nói không nên lời.

Người phụ nữ này gan nhỏ như vậy sao?

Đương nhiên, điều Dung Yên không biết là —— ở thời đại này, người bình thường rất dè chừng sợ hãi những người quan chức chính phủ này.

“Cô ấy là bạn của cô à?” Lâm Quân từng làm lính trinh sát, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Hình như cô gái này không phải ngất xỉu vì bị bệnh.

“Đội trưởng Lâm, là thế này, tôi bị tiêu chảy vào buổi trước kỳ thi tuyển sinh đại học, rất có thể là cô ta đã bỏ thuốc tôi, dẫn đến việc tôi cảm thấy không khỏe và không thể hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi nghi ngờ chuyện này là do cô gái tên Từ Khả sống chung với tôi làm, nhưng mà khổ nỗi tôi không có chứng cứ.”

“Chính là hôm nay, tôi lừa cô ta, nhưng cô ta lại cho rằng tôi thật sự đã phát hiện ra...”

Ngay sau đó, Dung Yên kể lại hết chuyện mình nhận được một trăm đồng từ Diệp Duật và chuyện hai người bọn họ xin lỗi trên loa phát thanh lớn trong thôn.

“Số tiền này ở đây.” Dung Yên lấy một xấp tiền ở trong túi ra, chủ động nộp lên.

“Lúc đầu tôi cũng không muốn lấy số tiền này, chỉ là thuận miệng nói mà thôi, dù sao một trăm đồng cũng là một số tiền rất lớn, nếu bọn họ không sợ gì thì chắc chắn không thể lấy ra số tiền này được.”

“Kết quả không ngờ rằng… Tôi vốn nghĩ ngày mai sẽ trả tiền lại cho bọn họ, nhưng không ngờ người này lại chặn đường tôi, cho rằng tôi lên huyện báo án, chính là nói mà không giữ lời…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play