Nói chung, những người có y thuật giỏi thì hầu hết đều là những người lớn tuổi.
Dung Yên: “Mẹ, con nói thật với mẹ… Con học y thuật từ sư phụ, thật sự rất giỏi… Mẹ yên tâm đi, bọn họ sẽ tìm bác sĩ để kiểm tra sức khỏe cho Hứa Quế Lan, đến lúc đó, mẹ sẽ biết có phải con đang nói lung tung hay không rồi.”
Mẹ Dung:……
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa, Yên Yên có tính toán cả rồi.” Tần Dã an ủi mẹ vợ một câu.
Dung Yên mỉm cười nói:
“Mẹ, mẹ phải học Tần Dã... Mẹ phải có niềm tin vào con gái mình, con gái mẹ có kế hoạch của riêng mình, con không chủ động gây chuyện, cũng không sợ hãi có chuyện. Huống chi, nếu có người nghi ngờ y thuật của con, thì con sẽ không chữa bệnh cho họ, để cho bọn họ tự khóc...”
Đây là loại tự khen ngợi gì vậy?
“Được rồi, đừng quan tâm mấy chuyện đó nữa, không phải mẹ nói sẽ đến nhà mới xem sao? Mau đi đi!”
“Đã trưa rồi, còn đi gì nữa chứ? ” Mẹ Dung tức giận trừng mắt nhìn cô: “Mẹ đi nấu cơm.”
Bà ấy đi vào bếp...
Dung Yên ở phía sau hét lớn: “Mẹ, buổi trưa chúng ta gói sủi cảo ăn đi! Con muốn ăn nhân thịt heo.”
“Con uống nước canh là được rồi!”
“Ha ha, vậy thì mẹ sẽ không đành lòng đâu, dù sao thì con chính là con gái mà mẹ yêu thương nhất đó!”
Mẹ Dung bị sốc trước những lời nói không biết xấu hổ ở sau lưng.
Từ khi nào, da mặt con gái bà lại dày như thế?
Nhưng mà, mặc dù bữa trưa không có sủi cảo, nhưng mẹ Dung vẫn làm bánh thịt heo, rồi nấu thêm chè đậu đỏ.
Bà ấy nấu chè đậu đỏ vào buổi sáng cho cả nhà ăn, rất ngon miệng, bọn họ rất thích sự kết hợp này.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Giọng nói của Kim Phong vang lên: “Thím...”
“Kim Phong đến đây làm gì? ” Mẹ Dung khẽ cau mày: “Mẹ đi xem thử.”
Bà ấy đứng dậy và bước ra ngoài.
Khi mở cửa ra, bà ấy nhìn thấy Kim Phong đang bưng non nửa quả dưa hấu…. Cũng chính là khoảng một phần tư quả.
“Thím ơi, mẹ bảo cháu mang cái này qua cho mọi người nếm thử.”
Nói xong, Kim Phong nhét quả dưa hấu vào tay mẹ Dung, sau đó anh ấy liền quay người bỏ chạy.
Cúi đầu nhìn thoáng qua dưa hấu, cũng không trả lại.
Dù sao thì hôm qua thím Kim cũng đã ăn hai miếng dưa hấu nhà bà ấy mà.
Hơn nữa có lẽ là do thím Kim cảm thấy có lỗi, cho nên mới mang sang đây xin lỗi.
Bà ấy ôm dưa hấu đến trước bàn ăn cơm: “Thím Kim nhà bên bảo Kim Phong mang đến, lát nữa mỗi người ăn một miếng nhé.”
Tuy nhỏ, nhưng bà ấy có thể cắt thành những miếng nhỏ, có thể chia cho mọi người được.
Dung Yên vốn định nói cô không ăn, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Mẹ, lát nữa mẹ hãy thu thập hạt dưa hấu và đưa cho con đi! Con có chuyện cần dùng.”
Mẹ Dung không hiểu chuyện gì: “Con dùng nó làm gì? Đừng lãng phí, hạt dưa hấu có thể phơi khô, khi nào gom lại được một số lượng nhất định thì có thể rang hạt dưa để ăn”.
“Ôi, con cần dùng mà, dù sao thì mẹ cũng thiếu một chút này.” Dung Yên nghĩ đến việc trồng hạt dưa hấu trong không gian.
Bằng cách này thì chỉ trong vòng vài ngày là cô có thể ăn được dưa hấu trồng trong không gian rồi.
Ha ha, cô quá thông minh rồi.
Mẹ Dung thấy vậy gật đầu: “Được.” Thật sự mà nói thì bà ấy cũng không thiếu mấy hạt dưa này.
Sau khi ăn xong, mọi người được phân cho một lát dưa hấu mỏng.
Vì có yêu cầu của Dung Yên, cho nên mọi người đều tự động để chung hạt dưa hấu lại.
Tần Dã biết vợ muốn làm gì, anh cầm đống hạt dưa hấu này ra ngoài rửa sạch, sau đó mới đưa lại cho vợ mình.
Dung Yên vội vàng cầm hạt dưa hấu về phòng.
Sau đó cô xuất hiện trong không gian, cô không chú trọng chuyện gieo trồng cho lắm, cho nên cô trồng trực tiếp, cứ cách hai mươi centimet lại trồng một cây.
Tổng cộng chỉ có hơn 20 hạt dưa hấu, cô nhanh chóng gieo trồng xong xuôi.
Nhìn những hạt dưa hấu cô trồng, cô ước tính thời gian thu hoạch, chắc khoảng ba ngày nữa là có thể ăn được rồi.
Đến lúc đó, có thể để lại một ít và bán phần còn lại...Nghĩ cũng cảm thấy thật sung sướng.
Không được, phải nói Tần Dã nhanh chóng tìm một số hạt giống trái cây khác, như vậy thì sau này sẽ không thiếu trái cây để ăn.
Bên này, Tần Dã vẫn đang mày mò trong sân, nhưng bây giờ đã có thể nhìn thấy được hình dáng của thứ anh đang làm.
Dung Văn Minh nhìn thấy liền kinh ngạc nói: “Con đang làm xe đẩy tay à? ”
Nó trông đẹp hơn xe đẩy bình thường rất nhiều.
Bởi vì nó có ba bánh... Nên có thể đi như một chiếc xe đạp.
Tần Dã gật đầu: “Vâng.”
Dung Văn Minh cảm thấy rất mới lạ: “Cái xe đạp cũ này con lấy ở đâu ra vậy? ” Hình như hôm qua ông ấy chưa từng nhìn thấy.
“Tối hôm kia con ra ngoài một chuyến, mua lại cái xe đạp cũ này từ chỗ người khác, con để cái xe đạp này bên tứ hợp viện, tối hôm qua con lại đem về đây, con tháo rời cái xe đạp cũ này ra, sau đó lắp thêm cái bánh xe con đã mua sẵn vào … Làm xong rồi thì mẹ có thể đạp cái này khi đi ra ngoài rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT