Nếu không phải Hứa Quế Lan nhiều chuyện... thì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Vì vậy, anh ta trừng mắt nhìn vợ mình với vẻ mặt khó chịu, sau đó đi đến đỡ bà Triệu: “Mẹ, để con đỡ mẹ đi.”
Hứa Quế Lan thấy mẹ chồng và chồng phớt lờ mình...Trong lòng cô ấy cảm thấy cay đắng.
Tại sao hai người họ đều tức giận với cô ấy chứ? Cô ấy mới là người chịu đau khổ đấy!
Dù cảm thấy vô cùng ấm ức, nhưng cô ấy cũng không dám ở lại, mà vội vàng đuổi theo...
Mẹ Dung nhìn theo nhà họ Triệu rời đi, liền quay đầu lại định nói gì đó với con gái mình.
Dung Yên giành mở miệng trước: “Cha mẹ, hai người đừng đi, để Tần Dã đi chung với con là được rồi.”
Thật ra cô đi một mình cũng không sao, nhưng mà, chuyện này mọi người chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên cô nói Tần Dã đi cùng sẽ khiến bọn họ dễ chấp nhận hơn.
Đúng như dự đoán, khi mẹ Dung nghe thấy có con rể đi cùng, bà ấy lập tức gật đầu nói: “Vậy được, hai đứa con đi đi.”
Dung Yên gật đầu và bảo Tần Dã đi cùng với mình.
Tần Dư cũng muốn đi, nhưng chị dâu cả không chịu để cậu ấy đi cùng, cho nên cậu ấy đành bỏ ý định.
Thím Kim và con trai út Kim Phong cũng đi chung với bọn họ.
Dù sao chuyện này nói ra thì cũng do bà ấy gây phiền phức cho Dung Yên.
Trên đường đi, thím Kim nhìn Dung Yên với vẻ mặt xin lỗi: “Yên Yên, xin lỗi cháu, thím không ngờ Quế Lan lại không hiểu chuyện như vậy, nếu như thím mà biết, chắc chắn sẽ không dẫn con bé đến tìm cháu rồi.”
Cho dù Dung Yên không vì nể mặt chuyện gia đình thím Kim đã giúp đỡ cha cô trong giai đoạn ông ấy bị thương khó khăn nhất, thì cô cũng sẽ không vì chuyện này mà giận chó đánh mèo.
“Thím Kim, không sao đâu.”
“Mẹ, sau này mẹ ít tham gia vào chuyện của Hứa Quế Lan đi.” Giọng điệu Kim Phong có chút bất mãn.
Đương nhiên sự bất mãn này là nhắm vào Hứa Quế Lan.
Anh ấy không có ấn tượng tốt với người chị họ này, nhưng mẹ anh ấy lại luôn nói Hứa Quế Lan thật đáng thương gì đó... Sự đáng thương này không phải do Hứa Quế Lan tự mình chuốc lấy sao?
Thím Kim vội vàng nói: “Không quan tâm, sau này mẹ không quan tâm nữa…”
Giọng nói của bà ấy không nhỏ.
Hứa Quế Lan đang đi ở phía trước không xa đương nhiên nghe thấy, hai mắt đỏ bừng, nước mắt chảy ra.
Cô ấy muốn giải thích với cô cả, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Cho nên, cô ấy lê những bước chân khó nhọc, đi theo sau lưng chồng và mẹ chồng.
Mấy người bọn họ nhanh chóng đến đồn cảnh sát.
Bà Triệu nhìn cửa đồn cảnh sát, chân bà ta càng thêm yếu ớt.
Không muốn vào, phải làm sao đây?
“Mẹ, đừng sợ, chúng ta cứ đi vào nói rõ là được rồi, chỉ cần mẹ chưa từng làm, chúng ta sẽ không nhận.” Triệu Đại Toàn tăng âm lượng của hai từ “không nhận”.
Dọc đường đi, đầu óc anh ta không còn xúc động nóng vội như lúc nãy nữa.
Cho dù chuyện này thật sự do mẹ anh ta làm... Vậy thì cũng tuyệt đối không thể thừa nhận.
Nếu như thừa nhận chuyện này, gia đình bọn họ sau này còn thanh danh gì nữa chứ? Có lẽ bọn họ sẽ bị c.h.ế.t đuối trong nước bọt của hàng xóm.
Thím Kim bước đến, cười lạnh một tiếng: “Ha, chuyện này không phải bà không thừa nhận là xong rồi đâu.”
Sau đó bà ấy bước vào đồn cảnh sát trước.
Bà Triệu và con trai nhìn theo bóng lưng bà ấy, bọn họ rất tức giận.
“Mẹ, chúng ta cũng vào đi.”
“…Được rồi…” Bà Triệu yếu ớt trả lời.
Mấy người bọn họ đi vào đồn cảnh sát.
Cũng không phải một người cảnh sát ghi chép toàn bộ lời khai của bọn họ.
Mấy người bọn họ bị tách ra.
Dung Yên kể lại những gì cô biết một lần nữa...Cô kể lại một cách trật tự rõ ràng, nói xong rất nhanh.
“Cảm ơn đồng chí đã hợp tác, vậy hai người về trước đi! Nếu có chuyện gì thì chúng tôi sẽ đến tìm hai người.”
Dung Yên gật đầu: “Được.”
Sau đó cô và Tần Dã rời khỏi đồn cảnh sát.
Thím Kim và con trai gần như bước ra cùng một lúc với vợ chồng họ.
Bởi vì bọn họ chỉ đơn giản là làm ghi chép mà thôi.
Nhưng ba người nhà bà Triệu lại không nhanh như vậy.
Họ bị thẩm vấn rất lâu, Hứa Quế Lan còn bị kéo đi để lấy một ống m.á.u xét nghiệm, không chỉ như vậy, cảnh sát còn yêu cầu bác sĩ kiểm tra sức khỏe của cô ấy.
Các đồng chí ở đồn cảnh sát cũng cử người đến nhà những người hàng xóm xung quanh nhà họ Triệu để điều tra...
Dung Yên không quan tâm đến những chuyện này, cô trở về nhà... Mẹ Dung nhìn thấy cô quay lại, vội vàng bước tới hỏi: “Thế nào ”
Dung Yên: “Lấy khẩu cung xong thì tụi con về rồi, cũng không có chuyện gì.”
Mẹ Dung tức giận trước câu trả lời thờ ơ của cô: “Mẹ đang hỏi... Về chuyện chữa bệnh của con...”
Người nhà mình biết chuyện nhà mình, nếu như nói cho người khác nghe, người ta nhất định sẽ không tin.
Dù sao thì con gái bà ấy trông còn quá trẻ.