Thiết Ngưu cau này đi tới, giọng điệu bất mãn: "Em ồn ào lớn tiếng làm cái gì?"

Thằng nhóc này đã bao lớn rồi, còn hấp tấp bộp chộp như vậy, không biết bây giờ mình vẫn đang ở trong nhà người khác sao?

"Anh hai, đã xảy ra chuyện……" Thiết Lâm còn chưa nói xong, sắc mặt Thiết Ngưu đã thay đổi, "Xảy ra chuyện gì rồi? Anh cả đi rồi sao?"

Không thể trách cậu ấy nghĩ như thế, thật sự là đến tận bây giờ, cả người của cậu ấy đều trong trạng thái không thể tin nổi.

Bác sĩ nói đưa về chờ chết, nhưng mà người đã được vợ của anh Tần cứu về rồi, tuy rằng vợ anh Tần nhìn rất lợi hại, nhưng tuổi của cô ấy thật sự còn rất trẻ.

Nếu như số tuổi lớn hơn một chút thì có lẽ anh ấy đã không thấp thỏm và hoài nghi như vậy.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là đến bây giờ anh cả vẫn chưa tỉnh lại.

Nghĩ đến đây, sao anh ấy dám ở lại, trực tiếp chạy vào……

Thiết Lâm thấy anh mình hiểu lầm, vội vàng duỗi tay giữ chặt người lại, "Anh hai, không phải anh cả đã xảy ra chuyện, mà là nhà anh Tần đã xảy ra chuyện, lúc em gái của anh Tần đi học về đã bị người khác bắt đi……"

Thiết Ngưu nghe được lời này thì mở to hai mắt "Lời em nói là sự thật sao?"

"Em còn có thể nói đùa với anh sao? Vừa nãy công an Lý đã gọi anh Tần và chị dâu đi rồi, nơi cô bé xảy ra chuyện là ở lối vào trấn, không bằng, anh cũng giúp đỡ đi tìm đi!"

Anh Tần và chị dâu chính là ân nhân của nhà bọn họ, hai người đấy đã cứu anh cả, tất nhiên là bọn họ cũng sẽ trợ giúp đi tìm người.

"Được, anh đi ngay đây." Thiết Ngưu xoay người chạy đi.

Nhưng anh ấy còn chưa chạy được mấy bước đã nhớ tới một việc, vì vậy nhanh chóng chạy về, sau đó đưa cái rổ trên tay cho Thiết Lâm, "Đây là cơm mẹ nấu cho em……"

Sau khi nói xong, anh ấy liền vội vàng chạy đi.

Mà đám người Tần Dã cũng đi tới địa điểm xảy ra chuyện, nhanh chóng dừng xe đạp lại.

"Tần Dư, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

Tần Dư nhìn thấy anh cả và chị dâu cuối cùng cũng tới, cậu ấy khóc càng thêm dữ dội.

"Hu hu……Anh cả, chị dâu, rốt cuộc hai người cũng tới rồi……Em gái đã bị ba người xấu bắt đi rồi, bọn họ đã mang em gái đang hôn mê đi, một mình em đánh không lại bọn họ, cũng chỉ có thể nhìn bọn bắt em gái đi, em đi báo án……Hu hu……"

Sắc mặt Tần Dã rất khó coi, anh nhìn về phía vợ mình, "Vợ, em ở đây, anh đi tìm người."

Tiểu Lý tỏ vẻ muốn đi cùng nhau, vì vậy hai người đều đi tìm người.

"Chị dâu, đều là do em sai, em không nên nhìn thấy bà lão kia rồi tiến lên hỏi……Nếu như em dẫn em gái rời đi sớm một chút thì tốt rồi……"

Tần Dư thật sự rất đau lòng hối hận.

Dung Yên nhìn thấy bộ dáng đau lòng của cậu ấy, thì duỗi tay xoa đầu cậu ấy, "Đừng khóc, không phải do em sai, bọn họ đã sớm mai phục ở đây nên các em sẽ tránh không thoát, trước tiên em kể rõ ràng ra cho chị nghe, đặc biệt là gương mặt của ba người kia, còn nhớ rõ không?"

Tần Dư vừa nghe thấy lời nói này, cậu ấy bắt đầu lục lại ký ức.

Cậu ấy không chú ý đến chị dâu đã lấy ra cuốn sổ và bút ra từ bao giờ.

Cậu ấy miêu tả lại gương mặt của bà lão kia, còn có gương mặt của người đàn ông đã bắt cậu ấy…….

"......Một người khác thì em không chú ý lắm, em chỉ nhìn thấy người đã bắt em đi, đúng rồi, em đã cắn một phát vào tay của người đàn ông kia, lúc ấy, là cắn đến mức ông ta chảy máu……"

Sau khi Dung Yên nghe cậu ấy nói xong, thì cô cũng đã phác họa sơ qua bức tranh.

"Nhìn xem, có phải là người giống như vậy không?"

Tần Dư nhận lấy giấy trắng rồi nhìn một chút, "Lông mày của bà lão có chút không giống, miệng cũng vậy, còn có cái này cũng không giống lắm……"

Dung Yên lấy giấy vẽ về lại, sau khi nghe lời tưởng thuật của cậu ấy thì cô sửa lại một chút.

"Bây giờ nhìn xem có giống hay không?"

Tần Dư vừa nhìn thấy bức vẽ, đôi mắt lập tức tỏ ra thù hận, "Đúng vậy, chính là bọn họ……"

Dung Yên: "Em cầm lấy cái này, đi theo chị, chúng ta đi đến nhà ga."

Vốn dĩ Tần Dư muốn hỏi đi đâu, nhưng khi nghe đến nhà ga, cậu ấy lập tức gật đầu, "Vâng."

Dung Yên nhìn mấy chiếc xe đạp này, cô nghĩ nghĩ, liền viết một câu vào giấy, "Xe đạp của công an."

Sợ người không biết chữ xem không hiểu, cô còn vẽ thêm một hình công an thu nhỏ ở bên cạnh.

Sau đó kẹp tờ giấy này vào yên sau xe đạp.

"Em mau lên đây."

Tần Dư lập tức ngồi vào yên sau.

Dung Yên đạp xe đạp rời đi.

"Chị dâu, có thể tìm được em gái trở về không?"

"Có thể." Dung Yên trấn an một câu.

Cô có thể hiểu được tâm trạng thấp thỏm lo âu của thằng nhóc này.

Lại thở dài một hơi ở trong lòng, vốn dĩ cho rằng cốt truyện này đã thay đổi không giống nữa, nhưng không nghĩ tới Tần Mai vẫn bị người khác bắt đi.

Nếu như tìm không thấy Tần Mai, thì nhất định thằng nhóc đang ngồi yên sau sẽ hắc hóa.

Nghĩ đến những người đó, trong mắt Dung Yên chỉ còn lại sự lạnh lùng, cô ghét nhất là những người bắt trẻ con.

Đạp xe đạp đến ngã ba trấn rồi dừng lại, "Tần Dư, cầm lấy bức tranh lúc nãy chị mới vẽ đưa đến đồn công an, chị đi đến ga tàu hỏa trước……"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play