Tần Dư với Tần Mai đều muốn phụ nhưng lại bị mẹ Dung từ chối, mỗi ngày bà đều nhàn rỗi, có chút việc nấu cơm rửa chén này việc gì phải để hai đứa nhóc đến phụ chứ?

Dung Yên thấy mình không có việc gì làm, bèn về phòng chuẩn bị trước.

Tần Dư thấy vậy vội vàng chạy ra cạnh cô:”Chị dâu, khi nào chúng ta xuất phát?”

Dung Yên liếc mắt nhìn cậu một cái: ”Em vội thế làm gì? Đợi khi nào bọn họ bắt đầu đào thì mình đi.”

“Đợi tới khi họ bắt đầu đào sao? Nhưng mà chúng ta đâu biết được?”

Dung Yên nhìn biểu tình tích cực của cậu thì cảm thấy nếu không cho cậu một đáp án chính xác thì thằng nhóc này nhất định sẽ quấn lấy cô mãi không buông.

Vì thế liền nói:”Tầm 1 tiếng nữa thì đi.”

Tần Dư nhớ kĩ thời gian này.

Dung Yên nhớ đến chuyện gì, lại bổ sung thêm một câu:”Tới đó là bởi vì em có lòng thôi nhé, ở 10 phút thì về, sau này khi nào đưa tro cốt chuyển đến Kinh thị nhập mộ thì có thể đi theo.”

Cô đây là đang cân nhắc đến tâm lý của một đứa trẻ 13 tuổi.

Trong nguyên tác, sau này nhóc con này sẽ hắc hóa, kết cục cuối cùng còn khá thảm.

Cho nên, cô vẫn hi vọng cậu đời này của cậu sẽ tốt đẹp hơn được một chút.

Chuyện hỏa thiêu tro cốt…..Không để cậu nhìn vẫn tốt hơn.

Cũng may Tần Dư đồng ý rất sảng khoái,”Dạ.”

Dung Yên nhìn cậu:”Vậy được, em đừng đi theo chị nữa, khi nào đến giờ thì chị sẽ gọi.”

Nói xong câu đó cô liền đi về phòng.

Bên này đám người Tần Dã đi lên núi, đến cái mồ chôn xác lúc trước, bắt đầu đào đất lên….

Ba cái mộ cũng không xây cách nhau quá xa.

Chuyện này làm cho mọi người động thủ cũng dễ dàng hơn.

Tần nhị gia nhìn toàn cảnh một chút, sau đó bảo.

“Hai người qua đây dọn dẹp lại chỗ này đi, bốn người khác thì đi chặt ít củi về đây, còn lại thì bắt đầu đào.”

Vì phòng chuyện đám người tranh nhau đi dọn dẹp với chặt củi, anh nhanh chóng bồi thêm một câu nữa:”Những người này chút nữa sẽ phụ trách hỏa thiêu luôn.”

Đám người nguyên bản tính đi qua nhất thời dừng chân lại.

Chỉ có mấy người lá gan tương đối lớn vẫn mạnh dạn đi qua.

Tần nhị gia nhìn thấy Tần Dã đi sang bên kia, khó hiểu hỏi:”Tần Dã, cậu làm gì đó?”

“Tôi đi làm mấy cái đuốc.”

“Được.” Dù sao chỗ đuốc này cũng không đủ.

Nếu không phải là bọn họ bỏ ra một số tiền lớn để thuê người, e rằng những ai đang đứng ở đây đều muốn trốn đi hết.

Bởi vì bọn họ đang đi đào mồ đó! Ban ngày ban mặt đi đào không được sao? Lại còn cố tình đi làm giữa đêm trăng thanh gió mát….Phi, trăng thanh gió mát cái con khỉ, mẹ ơi sợ quá!!!!

Cả đám trong lòng kêu khổ mà không dám nói.

“Mấy người đừng có ở đó than nữa, làm xong sớm thì có thể nghỉ sớm, nếu chậm chạp là có khi phải làm đến hừng đông đấy.”

Mấy người làm việc nghe thấy kim chủ kiêm anh họ của Tần Dã nói thế, cả người lập tức cảm thấy không tốt.

Đào mồ cả một đêm sao? Lá gan bọn họ có to bằng trời thì đào xong chắc cũng xẹp lại bé bằng hạt đậu thôi.

Cả đám vội vàng đi làm việc của mình.

May mà đại đội trưởng suy xét đến việc cần đào tận 2 cái mồ nên gọi người tới cũng đông.

Tổng cộng có 20 người.

La Thành không có dao, không đi chặt cây được, đành đi giúp dựng một cái giàn hỏa thiêu.

Bên này Tần Dư nhìn thấy chị dâu đi tìm cậu, hỏi:”Có phải đến giờ rồi không ạ?”

Trong nhà không có đồng hồ, cho nên cậu cũng không biết đã qua bao lâu rồi.

Dung Yên gật đầu:”Đúng vậy, mau đi thôi.”

Tần Dư lập tức đến bên cạnh cô.

Dung Yên đưa đèn pin cho cậu, nói: ”Dùng soi đường.”

Tần Dư vô cùng tò mò cái đèn pin này, dù sao ở trong thôn chẳng có mấy nhà có cả.

Trước kia Tần Tiểu Bảo có một cái, thường xuyên mang đến trước mặt cậu để khoe khoang.

Loại hành vi này đương nhiên khiến cho cậu rất tức giận, nhà bọn họ còn ăn không đủ no, thế mà Tần Tiểu Bảo lại có cả đèn pin để dùng rồi.

Đám người đó đúng là xấu xa mà.

Nhưng bây giờ biết bọn họ không phải người thân ruột thịt của cậu, đố kị hận thù trước kia bỗng nhiên tan biết không còn tung tích.

Rốt cuộc cũng không phải thân thích, cậu quản bọn họ để làm gì?

Huống hồ bây giờ cậu cũng có đèn pin rồi, còn là chị dâu đưa cho cậu nữa.

“Còn thất thần ở đó làm gì? Mau đi thôi.” Dung Yên cũng không biết cậu nghĩ nhiều như vậy.

Giục một câu xong thì đi ra ngoài.

Tần Dư hoàn hồn lại vội đuổi theo cô.

Chờ lúc mẹ Dung đi ra muốn dặn dò bọn họ mấy câu, hai chị em đều đã ra khỏi nhà rồi.

“Em chắc chắn là đi đường này sao?” Dung Yên chỉ vào con đường nhỏ trước mặt.

Thất sách.

Sớm biết vậy thì cô đã đi với đám người Tần Dã trước để xem đường rồi, xong có gì điều chỉnh sau.

Tần Dư vô cùng chắc chắn: ”Chính là chỗ này, sẽ không sai đâu, mỗi năm em với anh trai đi tảo mộ đều đi đường này.”

Dung Yên nhìn thoáng qua phía trước, có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ: ”Vậy được! Chúng ta đi thôi.”

Nếu nói là cô vô cùng kính trọng cha mẹ chồng chưa từng thấy mặt bao giờ là chuyện không thể nào.

Cùng lắm là cô có lòng tôn trọng họ mà thôi.

Trong tay Tần Dư cầm đèn pin, cho nên cậu đi trước dẫn đường.

Dung Yên đi phía sau.

Điểm đến không xa lắm, đi tầm 10 phút là đến.

Dung Yên vừa đến nơi thì thấy một đám người khí thế ngất trời làm việc, chỉ có duy nhất một bóng dáng vô cùng rảnh rỗi….

Dung Yên với Tần Dư vừa xuất hiện, Tần nhị gia lập tức thấy bọn họ.

Bèn đi qua, đứng ở trước mặt hai người:”Sao hai người lại qua đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play