“Đừng câu nệ làm gì, cứ coi như nhà mình, mau ăn cơm đi.”
“Ai, được! Vậy mời cả nhà dùng cơm nhé, không cần khách khí.” Tần Chân hô to, ngữ khí giọng điệu giống như anh mới là chủ nhân ở đây vậy.
Nhưng mà nói thì nói vậy thôi, chứ anh vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ cha Dung động đũa xong mới bắt đầu đi gắp thức ăn.
Tần Chân rất thích ăn thịt, nên không hề khách khí chút nào, vươn đôi đũa gắp một miếng thịt xong trực tiếp bỏ vào miệng.
Tức khắc đầu lưỡi bị mỹ vị chinh phục.
Anh gắp thêm mấy miếng ăn cho đã miệng xong mới nhớ ra, nhìn mẹ Dung giơ một ngón tay cái.
“Thím ơi, không ngờ trình độ nấu ăn của thím cao thật đấy, thịt này cực kì cực kì cực kì ngon luôn.”
Quả nhiên là lựa chọn cơm nước xong xuôi xong mới lên núi là vô cùng hợp lý, nếu không đêm quay trở về có khi lại chả muốn ăn nữa ấy.
Mẹ Dung được nịnh cười tít mắt:”Miệng ngọt quá trời, nếu thích ăn thì gắp nhiều thêm chút nhé.”
Đồ ăn tối nay là bà đặc biệt nấu khá nhiều.
Tần Dã chu đáo gắp cho vợ mình hai miếng thịt nạc.
Mọi người trên bàn tập trung ăn cơm không nói chuyện nữa….
Ăn ăn uống uống, 8 món mặn và 1 món canh của mẹ Dung đều bị đánh bay sạch sẽ.
Bà cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến sức ăn của ba thanh niên trai tráng khỏe cỡ nào rồi, không, đúng ra phải nói là cực kì khủng bố mới phải.
May là bà không chỉ nấu thêm cơm mà còn hấp thêm màn thầu với bánh bao ăn kèm.
Nếu không chắc chắn không đủ.
Bên này cả nhà vừa dùng bữa xong thì ở ngoài đã có người gọi vọng vào.
“Tần Dã, Tần Dã, chúng tôi đến rồi……”
Tần Dã lập tức ngồi dậy đi ra ngoài.
Tần nhị gia cũng quay sang nói với La Thành, ”Chúng ta cũng ra ngoài đó nhìn xem.”
Anh quay đầu nhìn sang mẹ Dung với Dung Văn Minh: ”Chú thím nhớ nghỉ sớm chút, không cần chờ chúng cháu về đâu, để phòng cho cháu với La Thành là được rồi. Nếu không có phòng thì thôi để bọn cháu ngủ với Tần Dư cũng được.”
Tần Dư đang chuẩn bị đứng dậy đi cùng:....
Vì sao người chịu tổn thương luôn là bổn bảo bảo?
Cậu cũng không thích cùng người xa lạ ngủ chung một phòng mà.
Cũng may mẹ Dung kịp thời nói: ”Yên tâm, có phòng trống đó, thím đã dọn dẹp sạch sẽ cho mấy đứa rồi.”
Tần nhị gia cười cảm ơn: ”Vậy cảm ơn thím nhé, vậy tối nay cháu ngủ phòng đó, La Thành ngủ với Tần Dư.”
Tần Dư:....?
Vốn cứ tưởng đã tránh được một kiếp, cuối cùng lại là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!
Cậu nhìn hai người kia sải bước rời đi, liền đứng dậy chuẩn bị đuổi theo.
Nhưng mà lại bị Dung Yên nắm cổ áo kéo về: ”Em tính đi đâu?”
Tần Dư: ”Em, em muốn đi theo phụ.”
Mẹ Dung vừa nghe thấy lời này, lực chú ý lập tức chuyển lên người cậu: ”Ai, cháu vẫn là một cậu bé mà thôi, phụ cái gì mà phụ? Tối nay đi ngủ sớm một chút, mấy chuyện kia…..Cứ giao cho anh cháu đi.”
Trẻ con vốn yếu vía, nhỡ bị dọa sợ thì phải làm sao bây giờ?
Tần Dư nhấp nhấp môi dưới: ”Anh trai nói cũng muốn đốt cả tro cốt của cha mẹ nữa….Cháu muốn đi xem.”
Mẹ Dung nghe cậu nói vậy, không biết nên cản thế nào.
Ai có thể cấm được tấm lòng của một người con có hiểu chứ?
Nhưng mà để cậu theo mấy người kia nửa đêm lên núi đào mồ, bà lại càng cảm thấy không được.
Nhỡ may bị dọa sợ thì phải làm sao?
Vì thế bà ngẩng đầu nhìn sang con gái, hi vọng cô miệng lưỡi sắc bén có thể nói cho Tần Dư từ bỏ.
Dù sao thằng nhóc Tần Dư này có vẻ rất nghe lời chị dâu mình.
Dung Yên nhận được ánh mắt của thân mẫu đại nhân, tự tin làm ra một cái thủ thế ok.
Sau đó cô nhìn sang Tần Dư, ”Vậy để chút nữa chị dẫn em đi.”
Đôi mắt Tần Dư lập tức sáng ngời.
Còn mẹ Dung thì nháy mắt bị chọc tức đến tí thì không thở được.
Bà là muốn cô khuyên thằng bé, chứ không phải để cô thông đồng dẫn nó đi xem mà!!!
“Mẹ, đây là con trai người ta muốn tiễn cha mẹ đi một đoạn đường, sao con có thể cản được, dù sao có con ở đây, sẽ không để nó xảy ra chuyện gì đâu!”
Mẹ Dung:....
Chính vì có con ở đó, mẹ mới không yên tâm đó con yêu à….
Lúc này, Dung Văn Minh mở miệng: ”Bà đừng cản chúng nó nữa, nếu Tiểu Dư muốn đi thì cứ để Yên Yên dẫn thằng bé đi đi, nhưng mà….”
Ông quay đầu nhìn sang con gái:”Phải quay về sớm đấy.”
Dung Yên cười tủm tỉm gật đầu: ”Dạ.”
Cô vừa mới trả lời xong, một thanh âm yếu ớt cũng rụt rè vang lên bên cạnh: ”Em, em cũng muốn đi.”
Là Tần Mai.
Nhưng Dung Yên lần này ngược lại không đồng ý: ”Bên ngoài trời tối không dễ đi, em chờ ở nhà là được rồi. Chỉ cần trong lòng em luôn có ba mẹ, vậy họ ở trên trời sẽ cảm nhận được thôi.”
Tần Mai chớp chớp mắt: ”Chị nói thật sao?”
Dung Yên xoa xoa đầu cô bé: ”Đương nhiên là thật rồi, chị dâu thì sẽ không lừa em chồng.”
Mẹ Dung:...
Ừ, chị dâu không lừa em chồng, nhưng Dung Yên thì sẽ lừa trẻ con đó.
Bà vẫn nên giả vờ không nghe thấy đi dọn dẹp bát đũa rồi rửa thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT