Đúng lúc Tần Phú Quý vừa ra tới, khi nhìn thấy hai người họ ăn mặc không tầm thường, lập tức hơi thở cảm thấy hụt hơi.
“…… Hai người tìm ai?” Giọng nói bớt đi vài phần ngang ngược.
“Tôi tìm Tần Thắng Thực, ông ấy có ở nhà không?” Tần nhị gia nhìn anh ta một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, bởi vì nhìn tướng mạo này, đã biết đây là con trai út của Tần Thắng Thực, cũng là người thường xuyên ức h.i.ế.p ba anh em kia.
“Các người tìm ba tôi sao? Ông ấy, ông ấy ở nhà.” Tần Phú Quý quay đầu lại dài giọng kêu, “Ba à! Có người tìm.”
Tần nhị gia:……
Đây là ý gì.
Mặt La Thành vẫn không có biểu hiện gì.
Hai người cũng không quan tâm sắc mặt của Tần Phú Quý như thế nào, họ trực tiếp đẩy Tần Phú Quý ra và đi vào.
Tần Phú Quý nhìn thấy điệu bộ này của họ thì trong lòng giật nảy.
Cái này…… Sao lại có cảm giác tới điều tra thế nhỉ?
Nhưng nhìn vào ánh mắt điệu bộ của hai người có chút đáng sợ, tự dưng anh ta sợ hãi, đến việc đánh rắm cũng không dám.
Bên đây bởi vì Tần Phú Quý kêu lớn nên người nhà họ Tần đều đi ra.
Bà Vương nhìn hai người bước vào sân, vội vàng hỏi: “Các người là ai? Tìm ông nhà tôi có chuyện gì?”
Tần nhị gia liếc mắt nhìn bà ta một cái, đây là bà già hay bắt nạt ba anh em nhà Tần Dã?
Nhưng, hiện giờ anh ấy không có thời gian để so đo với một bà già.
Tầm mắt dừng trên người ông lão.
Khi ông Tần nhìn đến hai người xa lạ ở trong sân, đáy lòng ông ta có cảm giác không tốt.
Ông ta cố gắng giữ bình tĩnh, “Các người tìm tôi có chuyện gì?”
“Chúng tôi đến là để nói về chuyện của bà nội tôi Giang Họa.”
Sắc mặt già nua của ông Tần lập tức căng cứng, “Tôi không quen biết bà nội cậu, cũng không quen biết Giang Họa thủy họa gì, các người cút đi cho tôi.”
Thái độ này của ông ta vô cùng kỳ lạ.
Tần nhị gia là ai nào? Sao anh ấy có thể vì thái độ này của ông Tần mà rời đi chứ?
Anh ấy cười lạnh một tiếng, “Tần Thắng Thực, bà nội Giang Họa của tôi vào năm đó lúc mang thai ba của Tần Dã, bà ấy không gả cho ông mà chỉ tạm thời ở lại nhà ông, hơn nữa, bà ấy còn cho các người tiền, ông có dám đứng ra nói chuyện với đại đội nhà họ Tần không?”
Ông Tần nghe thấy câu này thì lập tức nổi giận, “Cậu nói hươu nói vượn gì thế? Nhà tôi không chào đón cậu, mau cút đi cho tôi.”
Những người khác trong sân nhà họ Tần bị dáng vẻ đột nhiên nổi nóng của ông ta làm hoảng sợ.
Với lại, người đàn ông xa lạ nói gì thế? Còn Giang Họa là ai?
Ngay cả ánh mắt của bà Vương cũng d.a.o động, hình như bà ta biết chuyện gì đó nghiêm trọng.
Nếu bà nội Tần Dã không phải vợ đầu của ông, vậy thì bà ta cũng không phải mẹ kế?
Nghĩ đến đây, trong lòng bà ta nổi giận! Nếu là sự thật thì chẳng phải nhiều năm như vậy bà ta gánh chịu cái tiếng vợ hai uổng phí rồi sao?
Hai Tần nhìn người đàn ông vẻ mặt đầy tức giận, anh ấy nhướng mày,
“Nếu ông không muốn nhắc đến, cũng được, tôi là người vẫn tương đối tôn trọng người già, như vậy đi, tôi sẽ đi vào thôn nói chuyện với người ta một chút, năm đó ông lấy của bà nội tôi bao nhiêu tiền, số tiền đó đủ để nuôi sống cả nhà các người ăn tiêu nhiều năm, đúng rồi, năm đó mỗi năm ba Tần Dã còn cho ông tiền, đó cũng là một số tiền mà người bình thường không thể có, tôi nghĩ người của thôn nhà họ Tần này đều sẽ cảm thấy có hứng thú.”
Nói xong câu đó, anh ấy trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Ông Tần nhìn thấy anh ấy dứt khoát như vậy thì suýt chút nữa ngất xỉu.
Nếu anh ấy thật sự rêu rao chuyện này trong thôn thì cả nhà họ còn làm người như thế nào được nữa?
Kìm nén m.á.u nóng đang dâng lên, ông ấy hét lớn, “Cậu đứng lại, chúng ta nói……?”
Tần nhị gia vốn có suy nghĩ cả nhà bọn họ tuy là rất xấu, nhưng tốt xấu gì cũng xem như là nuôi lớn ba của Tần Dã, vì thế mới muốn giải quyết nhẹ nhàng, chỉ cần ông cụ này khiến thanh danh của bà nội trong sạch là được.
Lại không ngờ ông ta lại không biết điều như vậy.
Vậy anh ấy cũng không cần thiết phải nhường nhịn nữa.
“Bây giờ ông muốn nói sao, chậm rồi.”
Ông Tần tức muốn hộc máu, “Phú Quý, ngăn bọn họ lại.”
Tần Phú Quý nghe thấy ba anh ta nói thì anh ta thật sự hối hận vì sao anh ta lại đứng ở cửa chứ?
Đây là ba anh ta không sợ anh ta c.h.ế.t sớm sao? Không trông thấy hai người đàn ông này không dễ đụng vào sao?
Đặc biệt là người mặc nguyên bộ đồ đen đó, người này nhìn như kiểu một đ.ấ.m là có thể đánh c.h.ế.t anh ta.
“Anh muốn cản chúng tôi à?” Hai Tần híp mắt nhìn Tần Phú Quý.
Chỉ riêng ánh mắt này đã đủ khiến chân Tần Phú Quý mềm nhũn, anh ta vội vàng lắc đầu lia lịa, “Tôi, tôi không……”
Anh ta không chê mạng dài.
Cho dù là đầu óc không được thông minh lắm, cũng biết hai người trước mặt này đặc biệt nguy hiểm.
Hai Tần và La Thành cứ như vậy đi thẳng ra ngoài.
Ông Tần tức giận đến choáng váng, “Tần Phú Lâm, con còn không mau ngăn lại?”
Lúc này, Tần Phú Lâm phản ứng lại, ông ta nhanh chóng đuổi theo, “Các người chờ một chút……”