Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Đại đội trưởng Tần lười hành động, bèn nói với vợ của mình, "Bà đi mở cửa đi"

Hoàng Thúy Hoa đứng lên đi ra ngoài, lúc bà ấy mở ra cửa lớn, thì thấy người đến lại là Dung Yên, đặc biệt là khi Dung Yên tới còn xách theo một bao đồ vật, trên mặt không tự giác nở nụ cười.

"Ồ, vợ Tần Dã sao, sao cháu lại đến đây, mau đi vào."

Dung Yên đưa bao đồ ăn vặt trong tay qua, "Thím, đây là điểm tâm và một ít bánh kẹo cháu mang về từ Bắc Kinh, cho mọi người trong nhà nếm thử mùi vị."

"Ôi, khách sáo như vậy làm gì! Thật sự rất cảm ơn!" Hành động nhận đồ vật của Hoàng Thúy Hoa rất nhanh.

Hơn nữa tay nắm rất chặt, giống như là sợ Dung Yên đổi ý.

Dung Yên cười, sau đó đi vào, "Thím, đại đội trưởng có nhà không?"

"Ở đây, vừa đúng lúc ông ấy có ở đây! Tôi đi gọi ông ấy ra." Hoàng Thúy Hoa quay đầu hét to về phía phòng chính, "Ông ơi, ông ra nhanh lên, vợ của Tần Dã tới, cô ấy tìm ông có chút chuyện."

Đại đội trưởng Tần nghe được tiếng gọi của vợ nên đi ra, nhìn thấy Dung Yên liền lập tức hỏi:

"Vợ Tần Dã, cô đã về rồi, tìm tôi có chuyện gì không?"

Đừng nói là lấy giấy chứng minh về thành phố đấy nhé?

Nếu như thật sự là như vậy, thì Tần Dã……giữ không được người thì cũng chỉ có thể là do số mệnh của cậu ấy không tốt mà thôi.

"Đại đội trưởng, chuyện là thế này, một là tôi đến trả phép, thứ hai là ba mẹ tôi muốn ở trong thôn mấy tháng mới trở về, thân thể ba tôi không được tốt, tôi để cho ông ấy đến đây dưỡng thân thể, đây là giấy chứng minh chúng tôi đã làm ở Kinh Thị, chú xem qua một chút."

Dung Yên đưa chứng minh cho đại đội trưởng Tần.

Sau khi đại đội trưởng Tần tiếp nhận thì thấy đúng là như vậy/

Không phải là tìm ông ấy để làm giấy chứng minh để trở về thành phố.

Tần Dã……Số mệnh của cậu cũng thật tốt.

Một người vợ giàu có ở trong thôn, còn rất xinh đẹp nữa.

"Cái này không thành vấn đề, muốn ở bao lâu cũng được." Chỉ cần không gây chuyện, tới chỗ này……thì cũng coi như chỉ là ở trong nhà con rể và con gái, ông ấy là một đại đội trưởng cũng không thể quản chuyện này.

"Được, tôi đi về trước đây." Dung Yên cầm giấy chứng minh trong tay đại đội trưởng Tần rồi đi về.

Không có cái này thì đi ra ngoài muốn ở nhà trọ cũng không được.

"......Được." Đại đội trưởng Tần gật đầu.

Hoàng Thúy Hoa nhìn thấy cô sắp đi, bởi vì của cho là của nợ nên cười khách khí nói: "Ngồi lại thêm chốc lát rồi đi."

"Không được, cháu phải trở về, trong nhà còn có một đống chuyện lớn cần phải giải quyết, cháu đi về trước đây."

"Vậy được rồi, hôm nào bảo ba mẹ cháu qua đây ngồi." Hoàng Thúy Hoa khách khí tiễn cô ra đến tận cửa.

Sau khi nhìn thấy người rời đi, bà ấy gấp không mở gói hàng trên tay ra... Nhìn những chiếc bánh ngọt và kẹo trái cây mà bà ấy chưa từng nhìn thấy thì nhe hàm răng to màu vàng, nở một nụ cười.

"Tần Dạ thật sự đã nhặt được bảo bối, vợ cậu ấy còn biết cách làm người hơn cậu ấy”

Điều này thì đại đội trưởng Tần rất công nhận, nhưng mà, đây cũng là sau lúc Dung Yên và Tần Dã kết hôn, trước kia, cô nhóc này cũng không rộng rãi như thế.

Dung Yên về đến nhà, nhìn thấy ba mẹ mình đều đã tắm xong rồi.

"Mẹ, ba mẹ ở trên xe lửa không được nghỉ ngơi, buổi chiều mẹ đi ngủ một giấc đi."

"Mẹ lại không mệt, ngủ cái gì mà ngủ……" Bà ấy không phải là không có tai……Ban ngày ban mặt mà nằm trên giường, vậy thì giống cái gì?

Huống chi đây là nhà con rể, cho dù bà ấy có mệt thế nào đi nữa, thì cũng không thể ban ngày ban mặt mà nằm trên giường được!

"Đúng rồi, con đi tới nhà đại đội trưởng nói với ông ấy ba mẹ sẽ ở đây mấy tháng chưa?"

Dung Yên gật đầu, "Con đã nói rồi, mọi người chỉ cần an tâm ở đây là được."

"Vậy là tốt rồi." Vốn dĩ mẹ Dung muốn tự mình đi, nhưng mà một thân phong trần mệt mỏi, lại đầu bù tóc rối, sao có thể đi sang nhà người khác.

Mẹ Dung đến đây không phải để hưởng thụ, có thể giúp đỡ làm một ít việc nhà.

"Con muốn tắm rửa thì mau đi tắm đi, lát nữa, mẹ sẽ đem đồ của con đi giặt."

"Không cần, con tự mình giặt." Dung Yên trực tiếp từ chối.

"Khách sáo gì với mẹ? Lát nữa nhìn xem con rể có quần áo bẩn không, đều mang lại đây để mẹ giặt cho, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, xương cốt vận động thì cả người mới sảng khoái."

Ở nhà mẹ Dung chính là một người không chịu ngồi yên, ở bên này, bà ấy sẽ lại càng làm cho bản thân không được nhàn rỗi nữa.

"Mẹ, mẹ đừng làm việc, quần áo của anh ấy thì anh ấy sẽ tự giặt, mẹ đừng lo lắng, mẹ vẫn nên chăm sóc ba con đi! Khi nào có thời gian……thì hầm cho ba con một bữa dược thiện."

Mẹ Dung: ……

Cái gì mà quần áo của chồng thì chồng tự giặt? Chẳng lẽ con rể vẫn phải tự giặt quần áo của chính mình sao?

Nhưng mà Dung Yên không cho bà ấy cơ hội hỏi chuyện, trực tiếp đi về phòng.

Mẹ Dung nhìn tấm lưng kia, thở dài một hơi, thôi được, vợ chồng son bọn họ ở chung như thế nào……Bà ấy cũng không thèm quan tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play