Một tiếng sau, xe bò vào đến thôn.

Các thôn dân nhìn thấy xe bò đang chở một vài người thì trợn mắt há hốc mồm, đó là……Cha mẹ của Dung Yên sao?

Trách không được vợ của Tần Dã lớn lên lại đẹp như vậy, chủ yếu là do cha mẹ lớn lên cũng rất đẹp nha! Vừa nhìn thấy thì đã biết là người thành phố.

Cùng người chân đất bọn họ quả thật là khác nhau rất lớn.

Mọi người ở đây đều rất khiếp sợ, Tần Dã đã lái xe bò về nhà.

"Ba, mẹ, đã về đến nhà." Bởi vì muốn nỗ lực biểu hiện nên Tần Dã cố làm cho mình không có bộ dáng co quắp.

"Ôi, căn nhà mới này thật không tệ." Mẹ Dung nhìn thấy ngôi nhà mới tinh, trong lòng bà ấy không có chút lo lắng nào.

Lúc trước xe bò vừa mới vào thôn, nhìn thấy những căn nhà dột nát của thôn dân……Thật sự mà nói, trong lòng bà ấy lạnh buốt, cái này cũng quá tàn tạ rồi.

Nhưng mà khi nhìn thấy căn nhà này, chênh lệch lập tức tăng lên rất lớn.

Cái tiểu viện này rất tốt! Tương đối mới, làm cho người ta nhìn vào liền có cảm giác thoải mái.

Ngay cả ba Dung cũng cảm thấy căn nhà này không tồi.

Tần Dã nhìn thấy hai người bọn họ vừa lòng, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cũng may mắn là căn nhà này được sửa chữa và xây dựng kịp thời.

Anh lấy chìa khóa mở cửa lớn ra.

Sau đó bắt đầu di chuyển đồ đạc……

Ba Dung và mẹ Dung đi vào, vào đến sân thì bọn họ lại càng thích, thế mà còn gắn thêm cửa kính, đúng là rất không tồi.

"Căn nhà này xây không tồi, cũng rất lớn." Nếu hai anh em cưới vợ mà vẫn ở cùng nhau thì căn nhà này vẫn có thể chứa được.

"Mẹ, để con dẫn mẹ đến mấy căn phòng trống." Tuy rằng Dung Yên không tham gia vào việc hoàn thiện ngôi nhà, nhưng mà kết cấu của ngôi nhà thì cô rất rõ ràng.

Biết căn phòng nào còn trống.

"Ôi, được, cha con mệt mỏi, để ông ấy nghỉ ngơi cho tốt đi." Mẹ Dung vẫn rất lo lắng cho thân thể của chồng mình.

Dung Yên mở cửa một căn phòng ra, "Vậy ở căn này đi! Cha mẹ cứ nghỉ ngơi trước, lát nữa con sẽ trải chăn lên cho hai người."

"Con đem chăn lại đây là được, mẹ sẽ tự mình trải lên." Mẹ Dung đến nơi này không phải để hưởng phúc, mấy việc nhà nhỏ này còn có thể làm không xong sao?

"Được." Dung Yên đi tới một căn phòng trống khác, cô đã đặt chăn ở nơi đó, may mắn là trước khi cô đi, đã lấy mấy cái ra ngoài.

Trực tiếp chuyển hai cái chăn tới.

"Cái này lót phía dưới, cái này để nằm lên, lát nữa con sẽ bảo Tần Dã đốt cháy giường đất, đến lúc đó phòng này sẽ không lạnh nữa."

Các gian phòng đều có một cái giường đất để thiêu, những cái này đều do Tần Dã vẽ ra.

"Được, đúng rồi, phòng bếp ở đâu? Mẹ đi đun nước nóng, tí nữa tắm rửa xong thì lại đi nấu cơm." Trải giường ra, chỉ hai ba phút là xong rồi.

"Ở bên ngoài." Dung Yên nhìn về phía ba mình, "Ba, ba duỗi tay ra đi, để con bắt mạch cho ba."

Dung Văn Minh lập tức nói, "Ba không có việc gì……" Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt của con gái mình, ông ấy vẫn duỗi tay ra.

Dung Yên bắt mạch cho ông ấy……Một lúc sau thì thu tay lại, "Vẫn còn tốt, không có vấn đề gì, ba nghỉ ngơi trước đi."

Dung Văn Minh gật đầu, "Được, con cứ đi làm việc của con, ba ngồi một lát là được rồi."

Ông ấy cũng không có nằm lên trên, mấy cái chăn này đều là đồ mới, ông ấy một đường phong trần mệt mỏi, đương nhiên là phải tắm rửa trước xong mới nghỉ ngơi.

Dung Yên và mẹ cô cùng đi ra ngoài.

Hai mẹ con một người thì đi phòng bếp, một người còn lại thì quay về phòng của mình……

Mẹ Dung đến phòng bếp, lại phát hiện ra anh em Tần Mai và Tần Dư đang nhóm lửa.

"Thím đến……"

"Thím, thím đi nghỉ ngơi đi ạ, việc nấu cơm cứ để cho chúng cháu là được." Tần Dư lập tức nói.

Tất nhiên là mẹ Dung sẽ không đồng ý, "Làm sao như vậy được, để thím làm, đúng rồi, nấu một chút nước trước đi đã."

Việc mẹ vợ và ba vợ của Tần Dã đến đại đội thôn Tần gia của bọn họ……Chỉ mới có mười phút, mà đã truyền đi khắp đại đội Tần gia.

Hoàng Thúy Hoa cũng biết việc này, bà ấy rất tò mò, "Ôn nó, ông nói xem……Ba mẹ vợ của Tần Dã đến bên này là có ý tứ gì? Người thành phố làm sao lại đến thôn của chúng ta? Nhìn bao lớn bao nhỏ này……Là bọn họ chuẩn bị mang con gái về sao?"

Đôi vợ chồng kia vừa nhìn đã thấy là diện mạo của người ở trong thành phố, nếu như bà ấy là bọn họ……Cũng không muốn con gái của mình gả vào một thôn như vậy.

Người người nhà nhà đều đổ xô lên thành phố, còn không phải là do cuộc sống trong thành phố tốt hơn nhiều so với trong thôn của bọn họ sao?"

"Chuyện này bà đừng để tâm, cũng đừng nói bậy bạ ở bên ngoài " Đại đội trưởng Tần cảnh cáo.

Đối với chuyện của gia đình Tần Dã……Ông ấy không muốn can dự quá nhiều.

Đừng nhìn ngày thường Tần Dã buồn vui không lên tiếng, một bộ dáng chăm chỉ làm việc, nhưng mà……Ông ấy biết đứa nhóc kia còn tàn nhẫn hơn bất kì một người nào trong thôn.

Hoàng Thúy Hoa không khỏi trợn trắng mắt, "......Tôi nói bậy nói bạ cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play