Sắc mặt bà Dung lúc xanh lúc trắng.
Trước kia bà ta không có sai, đương nhiên bà ta tuyệt đối sẽ không nhận mình sai.
“Cha mày….Nó cũng chỉ có thể sống thêm mấy ngày nữa….”
Ánh mắt Dung Yên chuyển lạnh, giọng nói hơi mang theo sự c.h.ế.t chóc.
“Cho dù ông ấy chỉ sống được thêm một ngày hay nửa ngày nữa thì đó cũng không phải lý do để các người đi chọc tức ông ấy. Mỗi một ngụm m.á.u hôm nay ông ấy phun ra…..đều là bằng chứng các người m.á.u lạnh vô tình.”
“Hơn nữa, tôi nói cho bà biết, cha tôi không chỉ có thể sống, mà về sau ông ấy sẽ càng khỏe mạnh, bởi vì bệnh của ông ấy được trị khỏi rồi.”
“Mày nói cái gì? Cha mày sẽ khỏe lại?” Biểu tình bà Dung tràn ngập sự khó tin.
“Không thể nào, bác sĩ đã nói bệnh của anh trai không chữa được….Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói hươu nói vượn.” Đương nhiên Dung Văn Trạch không hi vọng anh trai ông ta có thể sống, bởi vì chỉ khi nào anh trai c.h.ế.t đi thì nhà ở mới hoàn toàn thuộc về quyền sở hữu của ông ta.
Hơn nữa, bệnh này của anh trai ông ta cũng không phải do ông ta làm.
Ông ta cần gì phải thấy tội lỗi chứ.
Ngược lại, ông ta là đứa con có hiếu nhất, bởi vì ông ta còn muốn dưỡng mẹ đến già.
Nhà của Dung gia không truyền lại cho cháu trai chẳng lẽ lại truyền cho nha đầu kia sao?
Dung Mạn Mạn cũng không tin bác cả sẽ khỏe lại, dù sao bác sĩ từng nói qua rồi, nếu có thể cứu, sao bệnh viện lại trả người về nhà chứ?
Cô ta ác độc nghĩ ở trong lòng…..Chỉ cần bác cả c.h.ế.t đi, tiện nhân Dung Yên sẽ không còn ai che chở cho nữa.
“Tôi không nói chuyện này với mấy người, công an dẫn mấy người đến đây cũng không phải để hàn huyên, không cần tiếp tục chiếm dụng tài nguyên công cộng.” Dung Yên nhìn sang hai đồng chí công an, “Đồng chí, có thể bắt đầu rồi, không làm tốn thời gian của mọi người nữa.”
Lời nói rõ ràng khiến cho người ta cảm thấy cô là một người hiểu lý lẽ.
Nhưng ngược lại, câu này khiến cho Dung Mạn Mạn bị nghẹn một cục uất ức to đùng.
Tiện nhân này không phải là xuống nông thôn lao động mà là đi chỗ khác học tập mới phải, nếu không sao miệng lưỡi nó lại có thể trơn tru như thế, thành người biết ăn nói.
Có phải lúc ở dưới thôn quê kia cô được cao nhân lánh đời nào đó chỉ dạy đúng không?
Đương nhiên Dung Văn Trạch cũng cáu, nhưng ông ta đang ở đồn công an nên không dám phát tác, nếu là ở ngoài có khi ông ta đã không nhịn được lao lên giáo huấn nha đầu kia một trận rồi.
Giờ khắc này, dường như ông ta đã quên mất một chuyện là ông ta đánh không lại Dung Yên.
Công an gật đầu, bọn họ rất có thiện cảm với Dung Yên, bởi vì cô có lý có tình.
“Được, tất cả đều theo tôi qua bên này…”
Dung Văn Trạch:...
Dung Mạn Mạn:.....
Bà Dung:...
Quan trọng nhất chính là, bọn họ phát hiện Dung Yên thế mà lại không cần đi theo…..Cô gái trẻ một lần nữa bưng chén trà lên tiếp tục thưởng thức.
Nửa tiếng sau, ba người đồng loạt đi ra.
Sắc mặt cực kì khó coi.
Bọn họ không ngờ tới chuyện lại liên quan đến La Kim Hổ.
Nhưng thực ra Dung Mạn Mạn đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì vấn đề của cô ta không quá lớn.
Cô ta đã đẩy hết mọi chuyện lên người mẹ mình.
Là do mẹ cô ta sai cô ta làm vậy.
Cho nên ngoại trừ bị giáo dục phê bình ra thì cô ta cũng chỉ bị mất đi công việc thôi.
Cái chính là bây giờ không bị đẩy xuống nông thôn nữa.
Nhưng cũng vì lần này mà thanh danh của cô ta mất hết rồi.
Sắc mặt bà Dung cũng không tốt, bà ta đã từng này tuổi rồi mà còn bị phê bình giáo dục.
Hơn nữa lễ hỏi hai trăm đồng bà ta đã nhận cũng phải giao nộp ra.
Tiền này sáng nay vừa mới nhận, còn chưa cầm nóng tay mà đã phải trả lại làm bà ta vô cùng đau lòng.
Còn Dung Văn Trạch thì khỏi phải nói, ông ta là người thảm nhất, nhà bị đập nát thì thôi, dù sao thực sự cũng không phải đồ của ông ta.
Nhưng bởi vì đã sống ở đó hơn hai mươi năm nên ông ta phải dựa theo tỷ lệ để nộp tiền thuê nhà, mà tiền đó tiện nha đầu Dung Yên liền trừ vào viện phí với thuốc men đả thương nhà ông ta, với phí nuôi nấng mẹ ruột ông ta về sau.
Nói đơn giản chính là, cho dù anh trai ông ta còn sống đi nữa, thì sau này cũng không cần phải đưa cho ông ta mười đồng mỗi tháng.
Nhưng điều khiến ông ta khó chịu nhất không phải cái này, mà là nhà ông ta ở…..Bởi vì có quan hệ với bà Dung, mặc dù có thể tiếp tục ở, nhưng về sau tháng nào ông ta cũng phải đóng tiền thuê nhà.
Mà nếu ở thì cũng chỉ được ở đến ngày bà Dung không còn nữa.
Nói cách khác, nếu một ngày nào đó chẳng may mẹ ông ta ra đi, vậy cả nhà ông ta đều phải cuốn gói cút xéo.
Nghĩ đến đây, ông ta thật sự rất muốn bất chấp tất cả lao lên bóp c.h.ế.t tiện nha đầu Dung Yên.
Mà Dung Yên cũng chậm rãi từ bên kia đi tới.
Dung Văn Trạch nhìn thấy cô, giống như kẻ thù truyền kiếp nhìn thấy nhau là đỏ mắt.
Dung Văn Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: "Dung Yên, mày lớn lên bất hiếu như thế, không sợ thiên lôi đánh c.h.ế.t sao?”
Dung Yên nhướng mày: “Sao tôi phải sợ? Người sợ nên là các người mới phải, dù sao các người mới là kẻ ác độc nhất, được rồi, nhớ bảo quản nhà của tôi cho kĩ, nếu tôi thấy nó hư hao chỗ nào hoặc bị đập phá ác ý thì các người phải trả phí bồi thường đấy.”