Trong lòng tràn ngập lửa giận nhưng lại không phát ra được.

Bây giờ cô ta phải làm sao? Chỉ có thể gật đầu thừa nhận, “.....Phải, tôi là Dung Mạn Mạn…”

“Vậy cô cũng đi theo chúng tôi một chuyến.” Công an nói lời này ra, Dung Mạn Mạn không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.

Một nhà ba người bị công an dẫn lên đồn, khung cảnh vẫn tương đối bắt mắt.

Rất nhiều hàng xóm xung quanh chạy ra hóng chuyện, điều này làm cho ba người Dung gia xấu hổ tới không chịu được, thật sự muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.

Dung Mạn Mạn thậm chí có thể cảm giác được những ánh mắt soi mói đổ dồn vào cô ta, những cánh tay và những lời nói chỉ chỉ trỏ trỏ, mặt cô ta nóng bừng lên như phát sốt.

Trong lòng ngược lại mắng Dung Yên càng hăng, tiện nhân kia quá thiếu đạo đức, dù sao cô ta tốt xấu gì cũng là chị họ, sao tiện nhân đó lại không bỏ qua cho cô ta lần này chứ?

Vì sao quay trở về rồi còn muốn hại c.h.ế.t cô ta nữa?

Không được, cô ta không thể ngồi im chờ c.h.ế.t được….Cô ta phải suy nghĩ cho kĩ, nên xử lý chuyện này thế nào.

Đáng tiếc là đến tận lúc bước chân vào cục công an rồi, Dung Mạn Mạn vẫn chưa nghĩ ra được cách gì tốt.

Nhìn thấy người đang nhàn nhã ngồi uống trà ở bên kia, mắt cô ta lập tức hóa đỏ.

Nhịn không được gào lên, “Dung Yên, cô….”

“Cô” nửa ngày cũng không biết nên nói gì mới phải.

Dung Văn Trạch và bà Dung nhìn thấy Dung Yên đều có biểu tình giống y hệt nhau, đặc biệt khó coi.

Tốt xấu gì Dung Văn Trạch cũng là đàn ông, gan vẫn lớn hơn một chút, hơn nữa ông ta bị lửa giận thiêu đốt làm nhất thời đánh mất lý trí, đi hai ba bước đến trước mặt Dung Yên đang uống trà.

“Dung Yên, tôi không đi báo án, cô lại không biết xấu hổ dám chạy đi báo sao? Cô cũng không nhìn xem cô đập phá nhà của chúng tôi thành cái dạng gì? Hơn nữa, còn đánh tôi với ba anh họ của cô thành cái dạng gì? Thế mà cô cũng dám chạy đến đây?”

Dung Yên bỏ trà xuống, sau đó liếc ông ta một cái, rồi rũ mi không nhìn nữa, biểu tình thong dong: “Tôi chỉ là đập phá nhà của tôi mà thôi, chuyện này có gì không được chứ?”

Dung Văn Trạch tức điên, còn có ai không biết xấu hổ hơn con nhỏ này nữa không?

“Cái gì mà nhà của cô? Đó rõ ràng là nhà tôi….”

“Chú có giấy chứng nhận nhà đất không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông nội tôi để lại căn nhà đó cho ba tôi, vốn dĩ nhà cũ xuống cấp không ở được, cho nên chú mới vẫn luôn ở chỗ đó, mấy năm nay nhà tôi cũng không đuổi chú đi, cho chú tiếp tục ở lại là vì chúng tôi tốt bụng. Nếu như chú không tin, vậy hỏi mẹ chú thử xem….”

Bọn họ không muốn nhận thân với cô nữa, vậy còn bà nội chú hai cái quái gì chứ?

Vừa nhắc tới người cha đã chết, Dung Văn Trạch đương nhiên cũng nhớ lại, sắc mặt âm trầm.

Dung Yên nhìn biểu tình của ông ta, cười nhạo một tiếng: ”Quả nhiên, chú đúng là không biết xấu hổ thiên hạ vô địch rồi, không phải đồ của mình, dùng lâu rồi liền nghiễm nhiên coi nó thành đồ của mình.”

“Cái gì mà nhà của cô, đây là đồ của cha tôi, đương nhiên tôi cũng có phần, mẹ tôi còn đang ở với tôi đấy, nhà đó mẹ tôi cũng được chia, tôi ở thì có làm sao?”

“Nói nhiều như vậy với tôi làm gì? Ai có giấy tờ nhà đất thì chính là nhà của người đó, tôi đập phá nhà mình…..Tôi vui nên đập thì làm sao? Chú có ý kiến gì?”

Dung Mạn Mạn nhìn biểu tình của cha cô ta liền biết căn nhà mình đang ở thực sự thuộc về bác cả.

Chuyện này làm cho cô ta càng tức hơn.

Trong nhà có chuyện quan trọng như vậy mà cha cô ta lại không nói cho cô ta biết.

Nhà ở đương nhiên không thể nhường ra được, cho nên cô ta đứng dậy nói: “Cái gì mà là nhà của cô? Cửa kia chính là nhà tôi lắp, đồ trong phòng bếp là nhà tôi mua. Từ lúc tôi có kí ức đến bây giờ, nhà tôi vẫn luôn sống ở đó, hơn nữa cha tôi phụng dưỡng bà nội nên đương nhiên nhà phải thuộc về chúng tôi.”

“Ồ, cha chị phụng dưỡng? Mười đồng tiền mỗi tháng đều vứt cho chó rồi à? Cha tôi tháng nào cũng cho bà ấy mười đồng tiền, đó chính là một phần ba lương tháng của ông đấy đấy, tận mười đồng tiền, thay vì nói là phụng dưỡng bà ấy, chi bằng bảo mười đồng này nuôi cả già trẻ lớn bé nhà chị thì đúng hơn.”

“Ở trong căn nhà ông nội để lại cho ba tôi, ăn bằng mười đồng tiền mỗi tháng ba tôi gửi, a, tốt thật, bao ăn bao ở quanh năm luôn.”

Dung Mạn Mạn đỏ bừng mặt, cô ta muốn phản bác, nhưng cố tình lại không nghĩ ra được câu nào.

Tiện nhân này mấy năm nay không chỉ có sức lực, biết đánh nhau mà mồm mép cũng trở nên lanh lợi, nếu là trước kia thì sao nó dám hé nửa câu để phản bác chứ?

Dung Yên không thèm để ý đến cô ta nữa.

Quay đầu nhìn sang bà Dung: “Bà Dung này, làm người ai cũng giống nhau, mặc dù mười ngón tay có dài có ngắn, nhưng không thể quá thiên vị được.”

“Cái gì mà bà Dung, tao là bà nội mày đấy!” Bà Dung bị xưng hô này của Dung Yên chọc cho tức không thở nổi.

Dung Yên giương ánh mắt lạnh nhạt nhìn bà ta: ”Bà không phải, bởi vì bà không xứng, tôi có thể không so đo chuyện trước kia bà làm, nhưng hôm nay bà dẫn theo con gái với cháu gái bà đến nhà tôi thiếu chút nữa chọc cha tôi tức chết, riêng chuyện này đã khiến tôi không thể nhận bà làm bà nội rồi, cho nên, về sau bà đừng có nhận quan hệ với tôi nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play