Dung Yên nhớ tới một việc, “Mấy ngày nữa, nếu căn nhà này xây xong rồi, anh có muốn mời người trong thôn đến làm bữa về nhà mới không?”
Tần Dã còn chưa mở miệng nói chuyện, Tần Dư đang rửa bát đã bỏ ngang công việc.
Cậu bé vội vàng chạy đến, “Không mời.”
Mời cái gì mà mời? Người trong thôn chưa bao giờ mời bọn họ dự tiệc, vậy tại sao nhà bọn họ lại phải mời người khác chứ?
Lần này, Tần Dã đồng tình với lời nói của em trai, “Không mời, không cần thiết, lần trước chúng ta kết hôn cũng không tổ chức tiệc, cho nên căn nhà này càng không cần thiết.”
Sau đó anh nói thêm một câu, “Nhà mình không có giao tình gì với mấy người trong thôn đâu.”
Lần này xây nhà, thứ nhất, vừa lúc gần đến dịp Tết Nguyên đán nên không có công việc làm nông... Tất nhiên, điều quan trọng nhất là vợ anh trả tiền công cao.
Mấy người đó vì để kiếm thêm được mấy đồng, có thể mua thêm đồ ăn trong dịp Tết Nguyên Đán, cho nên mới có nhiều người đến nhà bọn họ làm việc như vậy.
Dung Yên nhìn thấy hai anh em đều nói như vậy, liền gật đầu, “Được, vậy nghe theo hai người đi, dù sao chuyện này em cũng không hiểu, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Tần Dã nghe thấy lời cô nói, cậu bé thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần không làm, vậy là tốt rồi, nếu không thì nhiều người đến nhà ăn như vậy, phải tốn bao nhiêu lương thực chứ?
Lúc trước khi bọn họ sắp c.h.ế.t đói, cũng không thấy có ai mang chút đồ ăn đến đây, dựa vào đâu bây giờ phải mở tiệc?
Cậu bé chạy về rửa bát.
Thấy vậy, Dung Yên nói với Tần Dã: “Em dìu anh về phòng.”
Tần Dã nghe vậy, lập tức trở nên suy yếu với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, anh khẽ gật đầu, “Được.”
Tần Dư vẫn luôn để ý bên này, lúc này nghe thấy lời anh cả nói, cậu bé vẫy nước trong tay, lại chạy trở về.
“Anh cả, sức lực của em lớn, vẫn là để em dìu anh đi.”
Tần Dã nheo mắt nhìn cậu bé:...
Ở đây có chuyện gì của em à?
Lần đầu tiên, anh phát hiện tên cha mình đặt cho thằng nhóc này rất phù hợp.
Đáng tiếc Tần Dư không nhìn thấy ánh mắt của anh, lúc cậu bé chuẩn bị đưa tay ra dìu thì anh cả đã nhẹ nhàng đẩy cậu bé ra rồi.
“...Em vẫn nên đi giúp em gái rửa chén đi! Đừng để em ấy làm việc một mình. Chỗ anh... có chị dâu mấy đứa rồi, vừa hay anh chị cũng thuận đường mà, đều phải về phòng cả.”
Dung Yên không suy nghĩ nhiều lắm, chủ yếu là vì vẻ mặt của Tần Dã không nhìn ra được điều gì khác.
“Anh em nói đúng đó, chị vừa lúc phải về phòng, chị dìu anh em là được rồi, em mau đi dọn dẹp với em gái đi, về phòng sớm chút, lát nữa đến đây học nhé."
Tần Vũ vừa nghe đến học bài, cả người cậu bé đều ủ rũ.
“……, vâng!”
Sáng hôm sau, có một người đưa thư đến nhà.
“Xin lỗi, có phải Dung Yên không?”
Nhìn người đưa thư, Dung Yên có chút kinh ngạc, nhưng mà cô vẫn khẽ gật đầu: “Tôi là Dung Yên.”
Người đưa thư vừa nghe thấy cô là Dung Yên, liền lấy một bức thư trong bao thư ra, đưa cho cô: “Thư của cô đây.”
Dung Yên cầm lấy, địa chỉ gửi thư trên đó là Bắc Kinh.
Nhìn địa chỉ này, cô liền biết là người nào gửi thư đến đây rồi.
“Cảm ơn!“
Cô cầm bức thư vào phòng.
Tần Dã nhìn thấy cô đi vào, sau đó ánh mắt anh rơi vào bức thư trên tay cô.
Anh bình tĩnh hỏi một câu: “Có phải là thư từ nhà em không?”
Dung Yên khẽ gật đầu, “Phải.”
Bây giờ cô mới nhớ đến cha mẹ của nguyên chủ.
Tần Dã không hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, không biết cha mẹ vợ gửi thư đến, trong đó viết gì nữa?
Là không hài lòng với cuộc hôn nhân của bọn họ sao?
Dung Yên cũng không để ý đến anh, mở thư ra, trong đó chỉ có mấy chữ ngắn gọn: Cha con bệnh tình nguy kịch, nhanh chóng trở về.
Những lời này khiến cô cảm thấy vô cùng nặng nề, bởi vì trong ký ức sắp tiêu tán của nguyên chủ thì cha mẹ đều rất tốt.
Cho nên, nếu lần này nếu cha nguyên chủ thật sự bệnh tình nguy kịch, vậy thì cô chắc chắn phải về.
Tần Dã nhìn thấy sắc mặt khó coi của cô, liền hỏi: “Sao vậy? Cha mẹ vợ nói có chuyện gì gấp sao?”
Dung Yên ngẩng đầu nhìn anh, “Em phải về nhà một chuyến, trong thư nói cha em đang bệnh tình nguy kịch.”
Tần Dã nghe vậy sắc mặt thay đổi: “Vậy thì em mau về một chuyến đi, như vậy đi, sức khỏe của anh cũng tốt rồi, anh đi với em...”
Dung Yên lắc đầu từ chối: “Không được, vết thương trên người anh cho dù có thể đi lại rồi, nhưng mà đi tàu lâu như vậy chắc chắn sẽ không chịu nổi, hơn nữa nhà mình đang xây nhà mà, chỉ có hai anh em Tần Dư ở lại đây thì anh có thể yên tâm được không?”
Ánh mắt Tần Dã tối sầm lại, “Không có gì không yên tâm, Tần Dư cũng không còn nhỏ nữa, em ấy có thể ở nhà quản lý tốt mọi chuyện, vẫn là để anh đi chung với em đi! Nếu không thì trong lòng anh cũng cảm thấy bất an.”