Dung Yên ngăn cản: “Không cần bưng, gọi anh ấy qua đây ăn đi, dù sao anh ấy cũng có thể đi lại rồi.”
Vừa nãy cô đã kiểm tra rồi, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, cho nên không cần phải nuông chiều anh nữa.
Hơn nữa, không phải Tần Dã đã nói rồi sao? Không được nuông chiều hai đứa nhỏ, vậy thì anh càng phải như vậy.
Tần Dư nghĩ cũng đúng, anh cả có thể đi lại rồi, qua đây ăn cơm cũng được.
“Em đi gọi anh cả.”
Cậu bé sải bước chạy ra ngoài.
Dung Yên nói với Tần Mai: “Em đứng sang một bên đi, chị bưng đồ ăn.”
Cô bước đến bưng mấy món ăn còn nóng hổi trong nồi ra bàn.
Bên này, Tần Dư chưa vào cửa đã bắt đầu hét lên: “Anh cả, ăn cơm thôi, chị dâu cả bảo anh qua phòng bếp ăn.”
Tần Dã đáp lại một câu: “Ừm, anh biết rồi.”
Tần Dư vừa nghe lời này, cậu bé quay người đi về, nhưng chạy được nửa đường lại chạy ngược lại, “Anh cả, có cần em dìu anh không?”
Tần Dã: “...Không cần.”
“Vậy được rồi! Anh nhanh lên, đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon đâu.” Nghĩ tới đồ ăn tối nay, Tần Dư vội vàng chạy trở lại phòng bếp.
Thật ra Tần Dã cũng không cảm thấy đau nhiều nữa, cho nên anh rất nhanh đã đến phòng bếp rồi.
Khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn, anh hơi ngạc nhiên: “Mấy món này là của tiệm cơm quốc doanh à?”
Dung Yên gật đầu: “Ừm.”
Cô cảm thấy món cá tiệm cơm quốc doanh nấu khá ngon, còn có món thịt kia... cũng nấu rất ngon.
Dù sao thì cả cô và Tần Mai đều không thể nấu ra được hương vị đó.
Tần Dã không nói gì nữa, anh lập tức ngồi xuống.
Tần Dư thấy vậy, cậu bé liền nhanh chóng xới cơm cho anh cả, sau đó lại xới cơm cho chị dâu cả.
Cuối cùng lại xới cơm cho em gái và mình.
Tần Dã gắp một miếng cá, lấy hết xương cá bên trong ra.
Thấy Tần Dã đưa đôi đũa sang phía này, Tần Dư tưởng rằng anh cả cho mình, cho nên cậu bé đưa chén mình sang, “Anh cả, thật ra em có thể tự mình làm được...”
Tần Dã liếc em trai một cái, sau đó nhìn cái chén cậu bé đưa tới, “Được, em nghĩ như vậy cũng tốt, tự mình ăn đi.”
Sau đó, không hề thay đổi sắc mặt, anh đưa miếng cá không xương kia vòng qua cái chén của Tần Dư—— đặt vào chén cơm của Dung Yên.
Tần Dư:...?
Dung Yên:...
Tần Dã bắt gặp ánh mắt của Thương Dung Yên, anh dịu dàng mở miệng: “Em yên tâm, đôi đũa này là đũa chung, em ăn đi! Không có xương đâu.”
Dung Yên: “...Em tự mình ăn được rồi.”
“Nhãn lực của anh tốt hơn mà, lấy xương cá anh khá giỏi đấy.” Tần Dã vẫn luôn không tìm được cơ hội, bây giờ khó lắm mới có thể làm được điều gì cho cô, anh đương nhiên nắm lấy.
Tần Dư:...
Gâu, là cậu ấy tự mình đa tình rồi.
Không ngờ anh lại là một người anh cả như vậy.
Anh giỏi lấy xương cá như vậy, sao lúc trước em chưa từng thấy anh lấy xương cá cho em và em gái đâu.
“Anh cả, hay là, vẫn để em làm đi! Chị dâu cả nói trên người anh có mùi thuốc đó.”
Hình như cô nói là phòng kia có mùi thuốc mà?
Nhưng lời nói của Tần Dư khiến vẻ dịu dàng trên mặt Tần Dã cứng lại.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn Tần Dư một cái, sau đó lại nhìn Dung Yên, “...Xin lỗi, anh không biết mùi thuốc trên người ảnh hưởng đến em.”
Dung Yên có thể nhìn thấy sự thất vọng và tự trách hiện rõ trên khuôn mặt anh: “...Cũng không có đâu, anh lấy xương cá tốt lắm, em vừa hay cũng đỡ mất công...”
Sự dịu dàng trên khuôn mặt Tần Dã đã quay trở lại.
“Vậy để anh lấy xương cá ra tiếp cho em nhé.”
Chuyện này cũng không cần đâu.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng hứng thú của anh, lời từ chối nghẹn lại trong cổ bọn họng.
Thôi vậy, anh muốn làm thì làm đi!
Tần Dư không dám nhìn quá nhiều, cậu bé luôn cảm thấy anh cả dùng ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn mình.