Biệt thự nhà họ Đỗ rất yên tĩnh, giống như không có người, cô đi thẳng về phòng dành cho khách mình đang ở thu dọn đồ đạc, ngày mai dọn ra ngoài, cô cố gắng đè nén niềm vui trong lòng, đồ đạc của cô vẫn giống như lúc trở về, hai vali lớn, một vali nhỏ, đồ đạc thu dọn lúc trở về đều đủ chỗ bỏ hết vào.

Cô để lại đồ ngủ và quần áo mặc ngày mai, nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, lại nghĩ tới tờ chi phiếu ông Thạch đưa cho cô, lấy ra xem, hai triệu vẫn là hai triệu nhưng cô định cứ để đó, bởi vì tạm thời cô chưa cần dùng đến số tiền này.

Sáng sớm hôm sau, một nhà ba người nhà họ Đỗ đều ở nhà, Chu Nặc ăn cơm cùng họ xong nói rõ chuyện hôm nay muốn chuyển ra ngoài, Đỗ Hạo Vũ tự xung phong: “Nặc Nặc, để anh giúp em chuyển nhà nhé?”

“Chỉ là mấy cái vali, em tự mình lái xe mang đi là được rồi.” Chu Nặc không muốn có chút quan hệ nào với người đàn ông của nữ chính, nghĩ đến quan hệ ngược luyến tình thâm trong nguyên tác, cô chỉ muốn tránh xa bọn họ càng xa càng tốt.

“Vẫn khách khí với anh vậy sao? Chút nữa anh sẽ giúp em chuyển nhà, quyết định vậy đi!”

Tưởng Yên Nhiên nói phụ họa: “Đúng đó, chúng ta là người một nhà không cần khách sáo như vậy, Nặc Nặc, cháu phải nhớ lời cháu nói đó, phải thường xuyên về thăm chúng ta.”

“Dì à, cháu nhớ rồi.” Chu Nặc cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc, giáo viên lễ nghi của cô đã nói muốn cô cố gắng không thể hiện cảm xúc của mình dù ở đâu, khi nào, việc này cô làm rất tốt.

Đỗ Hạo Vũ rất nhiệt tình giúp Chu Nặc xách vali bỏ lên hai chiếc xe, anh ta định đưa Chu Nặc đến tiểu khu của cô sau đó đem hành lý lên.

Hai chiếc xe lần lượt chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Đỗ, Tưởng Yên Nhiên và Đỗ Trọng không hẹn mà cùng lúc thu lại nụ cười, ánh mắt Tưởng Yên Nhiên u ám khó hiểu, vuốt ly cafe trong tay, nhỏ giọng hỏi: “Cứ để nó đi vậy sao?”

“Bà có lý do nào hợp lý để ngăn nó lại không? Không phải còn có nhà họ Tần sao?” Đỗ Trọng điềm tĩnh nói.

Tưởng Yên Nhiên im lặng không nói gì, ba chồng lao tâm khổ tứ báo thù Tần Chí Hào năm đó khinh thường cô con gái Đô Thanh Nguyệt, vẫn luôn một lòng nhớ đến người con gái đã mất hai mươi năm, nếu bây giờ cô ta còn sống thì bà ta có vị trí đứng trong nhà họ Đỗ sao?

Chu Nặc không biết suy nghĩ của đôi vợ chồng này, đến tiểu khu đã thuê, cô và Đỗ Hạo Vũ chia nhau xách vali lên lầu, trực tiếp đem vào phòng, Đỗ Hạo Vũ quan sát căn phòng một vòng, gật đầu nói: “Không tệ, căn phòng này còn mới, tiểu khu này cũng khá tốt, em ở đây cũng yên tâm.”

Dường như anh ta có chuyện muốn nói, Chu Nặc ngắn gọn cảm ơn anh ta một câu, đợi câu nói tiếp theo của anh ta.

“Nặc Nặc, chuyện lúc nhỏ em còn nhớ không?”

Chu Nặc lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, thành thật nói: “Anh, lúc nhỏ là em không hiểu chuyện, em đã quên hết rồi, bây giờ em xem anh là anh trai thôi.”

Đỗ Hạo Vũ thoải mái cười: “Lúc nhỏ anh cũng không hiểu chuyện, bây giờ chúng ta đều muốn mọi người yên tâm, lời mẹ anh nói em không cần để tâm, nhà họ Đỗ vẫn là nhà của em, có chuyện gì cứ nói với anh.”

“Cảm ơn anh.” Chu Nặc rất vui, hai người họ có thể trở thành anh em đơn thuần.

“Không cần khách sáo.” Đỗ Hạo Vũ thu xếp xong cho cô thì đi xuống lầu rời đi, Chu Nặc tiễn anh ra xuống lầu, hai người vui vẻ chào tạm biệt, không ngờ rằng trên ban công tầng hai có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Đỗ Hạo Vũ đã gọi điện cho Lương Gia Ý.

“___, Tôi gặp bạn trai cô ở tiểu khu của chúng ta, anh ta giúp một cô gái trẻ chuyển đến đây ở, bây giờ người con gái đó lại tiễn anh ta về, quan hệ hai người họ có vẻ rất tốt, không phải cô nói hôm nay hai người ở cùng nhau à, sao anh ta lại ở đây?”

Lương Gia Ý vô thức nắm chặt nắm đấm: “Cô gái đó có vẻ ngoài thế nào?”

“Ồ, rất đẹp, cao gần bằng cô, tóc dài, tôi cận thị nhìn không rõ lắm.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn cô, Manh Manh.” Lương Gia Ý nhanh chóng tắt điện thoại, cô ta nhớ kiếp trước cũng có hiểu lầm thế này, Đỗ Hạo Vũ để cô ta leo cây, sau đó đi giúp Chu Nặc chuyển nhà, lúc đó anh ta cũng giải thích là Chu Nặc muốn sống tự lập, nhưng thực tế thì sau khi chuyển ra ngoài vẫn thường xuyên ở lại nhà họ Đỗ, dỗ dành Tưởng Yên Nhiên mẹ của Đỗ Hạo Vũ, gọi dạ bảo vâng, Tưởng Yên Nhiên còn tuyên bố với bên ngoài Chu Nặc chính là con dâu mà bà ta đã chọn, không ai sánh bằng.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Đúng là kế lấy lùi làm tiến rất hay! Nhưng bây giờ Đỗ Hạo Vũ đang nghĩ gì vậy chứ?

Chu Nặc chuyển nhà rất vội, đến cả nhân viên dọn dẹp bán thời gian hẹn trước cũng đến quét dọn trong ngày chuyển đến, sau khi trả tiền cho nhân viên dọn dẹp, bắt đầu suy nghĩ về bố cục của của căn phòng, định trang trí giống chỗ ở tại nước ngoài, các thiết bị điện, giường, ghế sofa tối qua điên cuồng đặt đã được lần lượt chuyển đến, sắp xếp xong đồ đạc cũng đã chạng vạng tối.

Cô gọi đồ ăn ngoài vô cùng thịnh soạn, khi mở cửa thang máy đi lấy đồ ăn nhìn thấy một cô gái trốn ở cửa thang máy thò đầu ra nhìn lén cô, nghi ngờ nhìn lại, đối phương nhanh chóng rụt đầu lại, trốn trong thang máy không đi ra, Chu Nặc nhận đồ ăn xong thì đóng cửa lại, đồng thời chú ý tới động tĩnh bên ngoài, cầm gậy bóng chày lần trước lên.

Nhưng mãi không thấy động tĩnh gì, cô ăn cơm xong nghỉ ngơi một chút rồi đi vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong bên ngoài vẫn yên tĩnh như cũ, cô đóng cửa lại, nằm lên giường chuẩn bị ngủ, chuyển nhà thực sự quá mệt.

Một đêm yên bình.

Tần Kiền ở trong bệnh viện, sau khi thuốc giảm đau hết tác dụng, hai chân đau đớn không chịu nổi, Thạch Thành An đến bệnh viện nhìn thấy anh thì vô cùng đau lòng, vốn dĩ ông ấy định tuyên bố từ chức để cháu ngoại lên tiếp quản công việc, nhưng chân anh bị thương, rất nhiều việc phải trì hoãn lại, còn phải đối diện với ánh mắt nghi ngờ của người khác.

“Ông ngoại, xin lỗi, là cháu gây trở ngại cho ông.”

Thạch Thành An sao nỡ tức giận với đứa con của con gái duy nhất của mình để lại chứ: “Ông còn đau lòng không thôi, cháu đừng nghĩ nhiều, dưỡng thương trước, những chuyện khác đợi sau này rồi nói.”

Tần Kiền nghe thấy chữ bị thương thì ánh mắt trở nên tối sầm, nhưng vẫn cau mày đồng ý: “Vâng.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Ông ngoại, hôm qua là ai đưa cháu đến bệnh viện?” Tần Kiền không chắc chắn hỏi, anh nhớ sau khi xảy ra tai nạn nhìn thấy một người, nhưng lại không chắc chắn là thật hay là ảo giác.

Nhắc đến Chu Nặc, Thạch Thành An hơi cau mày: “Người cứu cháu, cháu chắc biết thân phận của cô ấy nhưng chưa gặp bao giờ.”

“Ai thế ạ?”

“Là người “em gái” được đưa đến nhà họ Đỗ nuôi hơn hai mươi năm đó của cháu.”

Tần Kiền lặp lại theo một lần: “Em gái? Chu Nặc?”

Thạch Thành An ý tứ sâu xa gật đầu, Tần Kiền im lặng không nói gì, sau đó chầm chậm nhắm mắt lại, yết hầu vô thức chuyển động.

Thạch Thành An đến thăm cháu trai rồi nhanh chóng rời đi, Đường Tư thân là trợ lý nên tạm thời ở lại bệnh viện chăm sóc cho Tần Kiền, Tần Kiền đau chân không ngủ được, nằm im trên giường bệnh chẳng nói chẳng rằng, Đường Tư chưa thấy bộ dạng trầm ngâm của ông chủ như vậy bao giờ nên do dự không biết có nên nói gì đó để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này không.

“Cậu đã gặp Chu Nặc sao?”

Đường Tư chỉ nghe được một câu không đầu không đuôi nên nhất thời không kịp phản ứng, nhận thấy ánh mắt của Tần Kiền rồi mới sờ sờ đầu nói: “Đúng vậy.”

“Sao cô ấy lại ra ngoại ô nhỉ?” Tần Kiền thấp giọng lẩm bẩm.

Đường Tư không nghe rõ: “Tần tổng anh nói gì vậy?”

Tần Kiền cụp mắt suy nghĩ sâu xa, một lát sau mới lên tiếng: “Cậu đi điều tra lộ trình chuyến đi của Chu Nặc giúp tôi.”

Ông chủ cần cái này làm gì nhỉ? Đương nhiên, câu hỏi này Đường Tư chỉ hỏi ở trong đầu, kinh nghiệm nói cho anh ta biết tốt nhất không nên hỏi đến việc riêng của ông chủ, chỉ cần ngoan ngoãn làm việc đã giao là được rồi.

Tốc độ làm việc của Đường Tư rất nhanh, lộ trình của Chu Nặc vào thứ bảy này có thể dùng từ đơn giản để hình dung, rời khỏi nhà họ Đỗ rồi đi xem nhà, lái xe đi dạo lung tung, rẽ trái rẽ phải giống như lạc đường, nhưng chuyện cô cứu Tần Kiền ở ngoại ô thì lại chẳng có dấu vết gì bởi nơi đó căn bản không có camera giám sát.

“Tần tổng, anh còn cần gì nữa không?”

“Điều tra một chút vì sao cô ấy dọn ra khỏi nhà họ Đỗ.”

Đường Tư sửng sốt, anh ta đã sớm tra được chuyện này: “Chu tiểu thư tìm được một công việc cách nhà họ Đỗ khá xa nên mới dọn ra ngoài.”

Tần Kiền hơi nhíu mày, dường như không hiểu lý do Chu Nặc làm như vậy, nhưng sự thật bày ra trước mắt cho thấy, tất cả mọi chuyện Chu Nặc làm đều hợp tình hợp lý, nhưng cô ấy đơn thuần như vậy sao?

“Tần tổng, công ty Chu tiểu thư làm việc cũng có cổ phần của anh.” Đường Tư bổ sung một ít tình tiết tổng giám đốc bá đạo yêu tôi, vô cùng thân thiện nhắc nhở anh.

Tần Kiền liếc anh ta một cái rồi không thèm để ý nữa, đặt báo cáo sang một bên nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc, Đường Tư bị bơ, mặt xám xịt ngồi xuống sô pha sửa sang lại công việc cần ông chủ xử lý.

Mỗi ngày Chu Nặc xuống lầu hai lần đều thấy cô gái kai lén lén lút lút, khi chắc chắn xung quanh không có ai khác, cô mới tiến tới hỏi: “Cô lục lọi dò xét gì ở nhà tôi?”

Vương Manh Manh hùng hồn nói: “Sao cô biết tôi đang nhìn cô? Tôi đang đứng trên cầu thang thôi mà!”

“Vậy nếu cô không thừa nhận thì tôi sẽ báo cảnh sát, xung quanh tôi có rất nhiều người lòng lang dạ sói, tốt nhất là báo cảnh sát cho rồi.” Chu Nặc lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát.

Người bình thường đều rất sợ dính líu tới cảnh sát, Vương Manh Manh đương nhiên không ngoại lệ, cô ta trừng mắt bày ra vẻ vì dân diệt ác: “Cô tán tỉnh bạn trai người khác, tôi đến đây theo dõi cô thì sao nào, đã làm tiểu tam mà còn muốn nói lý à?”

Chu Nặc nhướng mày: “Làm tiểu tam á? Cô gái, cô nói chuyện phải có bằng chứng chứ!”

Cô lập tức ấn điện thoại báo cảnh sát, một tay bắt lấy cổ tay Vương Manh Manh, đồng thời giải thích sự việc một cách rành mạch với nhân viên liên lạc: “Xin chào, tôi ở tiểu khu Hinh Lan, có người theo dõi cuộc sống của tôi còn có ý đồ đánh chửi tôi, mọi người phái người tới xử lý chuyện này được không?”

Đối phương hỏi địa chỉ chi tiết rồi đảm bảo sẽ có người tới nhanh thôi.

===

TN Team: Nhớ cmt để tui tui thấy các nàng nhớ!! Mong cmt của mọi lắm á <3

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play