Nụ cười của Tần Kiền nhạt dần, thu tay an ủi: “Ông ngoại, đợi ăn tết xong chúng ta đi thăm bà ngoại và mẹ.”
“Ông cũng muốn đi gặp bọn họ một chút, đã gần nửa năm không đi thăm họ rồi.” Nói tới người vợ kính yêu cùng con gái mình cưng chiều, Thạch Thành An tức khắc hiện ra vài phần già nua cùng hoài niệm, một nửa lại vui mừng nói: “Năm nay chân con bị thương, thật may không lưu lại di chứng gì về sau, nếu không năm nay ông thật không có mặt mũi nào đi gặp hai người họ, cũng may là có Chu Nặc, con yên tâm, vì việc con bé đã cứu con, ông sẽ không có thành kiến gì với con bé.”
“Cảm ơn ông ngoại.” Tần Kiền trịnh trọng nói cảm ơn.
Thạch Thành An vỗ vỗ bả vai anh, cười rực rỡ rời đi, một mình Tần Kiền ngồi ở trên ghế sofa ngẩn người, cho đễn khi nữ giúp việc nhắc nhở mới đứng dậy trở về phòng, trong phòng ngủ của anh rất đơn điệu, ngay cả đồ dùng trên giường cũng là màu đen, tủ đầu giường trống không không có một vật gì, anh nhớ tới tủ trên đầu giường của ông ngoại là đặt hình của bà ngoại, anh nhìn tủ đầu giường không đò gì của mình hồi lâu, lại cầm lên điện thoại di động gửi cho Chu Nặc một tin nhắn.
“Nặc Nặc, có thể cho anh một tấm hình của em mà em cảm thấy đẹp mắt được hay không?”
Chu Nặc nhìn thấy tin nhắn cũng không kịp phản ứng, là do ông Thạch muốn nhìn hình của cô sao? Không phải họ đã gặp nhau rồi à?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play