Sau khi ăn cơm, Chu Nặc tiện tay thu dọn rác, định khi nào rời đi sẽ mang đi, cô còn chưa định rời đi đã nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy chàng thanh niên khuôn mặt dữ dằn nhìn cô chiều hôm trước : “Anh tìm ai?”
“Tôi đến thăm ông.” Ôn Cảnh An nói rõ lý do trước, sững sờ một hồi mới giới thiệu bản thân, nói: “Tôi tên Ôn Cảnh An.”
Ôn Cảnh An? Không quen, Chu Nặc quay lại hỏi Lương Thế Phong có quen người này không.
Lương Thế Phong cười rồi mời người vào nhà, giải thích với Chu Nặc: “Đây là hàng xóm cũ của nhà chúng ta. Trước kia cậu ấy cũng ở khu nhà này, sau đó đã chuyển đến tiểu khu gần đây rồi. Tiểu An, làm khó cháu vẫn nhớ đến ông, thật sự cảm ơn cháu rất nhiều.”
“Dạ chuyện nên làm mà, ông Lương, lúc còn nhỏ cháu cũng làm phiền mọi người chăm sóc rất nhiều.”
Hai người ngồi xuống nói lại chuyện cũ, Lương Thế Phong lại giới thiệu Chu Nặc cho Ôn Cảnh An, khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười bỗng thoáng hiện ra vẻ buồn đau. Ôn Cảnh An vươn tay về phía Chu Nặc, tay anh ta vừa ấm vừa khô, vội vàng nắm lấy rồi lập tức buông ra, Chu Nặc cười với Ôn Cảnh An nhưng trong lòng vẫn nhớ ánh mắt dò xét của anh ta chiều hôm đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play